Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nhớ tới ngày ấy, nhớ tới cảnh tượng Quân Mặc Hàn cứu cô, trong lòng Phong Tố Cẩn cảm động một hồi, trái tim cũng "thịch thịch" nhảy lên từng chút một.
Cảm giác rất mãnh liệt khiến cô không thể không để ý.
Thật ra, cô cũng đang ở tuổi thanh xuân rung động, cũng đã từng tưởng tượng ai đó có thể cứu vớt cô lúc cô bị thương, lúc cô thống khổ.
Nhưng khi đó, hiện thực lần lượt nói cho cô biết, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Vậy nên lúc đó, cô không thể không đè nén trái tim thiếu nữ của mình.
Nhưng sau khi gặp được Quân tiên sinh nhà mình, cô mới hiểu được, thật sự có người cứu cô, thật sự có người bảo vệ cô. Lúc đó, trái tim thiếu nữ của cô như sống lại một lần nữa.
Quân Mặc Hàn thấy cảnh xuân lóe lên trong đôi mắt dịu dàng của Phong Tố Cẩn, trong lòng như cũng đã say. Vợ anh thật sự dễ thỏa mãn.
Giờ khắc này, trái tim anh mềm mại không tưởng tượng nổi. Không kìm lòng được, anh cúi đầu, hôn một cái lên cánh môi Phong Tố Cẩn.
Trong khoảng thời gian này, Lam Bắc Thần càng bận bịu túi bụi.
Anh ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều chuyện, chỉ có thể không ngừng bận rộn, chạy tới lui ở bệnh viện, Lam gia và công ty.
Thậm chí ngay cả đi ngủ, anh ta cũng không có nhiều thời gian.
Từ khi ông nội trúng gió nằm viện, anh ta mới hiểu Lam gia có bao nhiêu hỗn loạn, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí gia chủ Lam gia này.
Hóa ra lúc ông nội còn đang tại chức, những hỗn loạn mà anh ta nhìn thấy đều chỉ là vẻ ngoài. Đến bây giờ, anh ta mới xem như thấy được bộ mặt thật của những người này, vì quyền thế mà không còn một chút thân tình.
Cuối cùng, anh ta đã hiểu được, vì sao lúc trước ông nội lại có vẻ mặt lo nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh ta hận mình, hận mình từng giao cả trái tim cho Liễu Thi Nhã, hận mình từng đặt hết suy nghĩ lên tình yêu, không để ý tới trách nhiệm của bản thân nên mới khiến ông nội đau khổ, thất vọng, trúng gió nằm viện!
Còn cả những người của Lam gia nữa. Đầu anh ta vô cùng đau đớn, vẫn luôn không có thời gian ngủ ngon, trước mắt cũng dần biến thành màu đen.
Nhưng anh ta biết, anh ta nhất định phải giữ được Lam gia.
Gần đây, ngay cả cổ phiếu công ty cũng dao động vô cùng gay gắt.
Trong khoảng thời gian này, Tống Mạn Văn cũng có thủ đoạn sắt máu trấn áp nội trạch Lam gia.
Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng khiếp sợ thủ đoạn của Tống Mạn Văn. Ngày thường, trông người phụ nữ này bình bình đạm đạm, không ngờ lại là một người không hề đơn giản.
Thỉnh thoảng, lúc nghỉ ngơi, trong đầu Lam Bắc Thần sẽ vô thức hiện ra dáng vẻ của Phong Tố Cẩn. Những lúc ấy, trái tim anh ta run lên nhưng đồng thời cũng trống rỗng, không ngừng mất ngủ nên anh ta không cho phép mình suy nghĩ về những điều này.
Anh ta không biết tâm tình bây giờ của mình thế nào. Áy náy sao? Hay đau lòng hối hận vì lúc trước đã bỏ rơi Phong Tố Cẩn?
Không, coi như Liễu Thi Nhã lừa anh ta, anh ta cũng không cho phép mình hối hận.
Nửa đêm, Lam Bắc Thần nhận được báo cáo của trợ lý: "Lam thiếu gia, Liễu tiểu thư yêu cầu gặp cậu."
Ánh mắt Lam Bắc Thần khẽ động: "Không gặp."
"Người trong đó nói Liễu tiểu thư không chịu được đả kích nên tự sát."
"Còn sống không?"
"Còn sống."
Thấy Liễu Thi Nhã còn chưa chết, Lam Bắc Thần chỉ cong môi châm chọc: "Không cần báo cáo tin tức của cô ta với tôi nữa."
Lam Bắc Thần nhắm mắt lại. Không ngờ cũng có một ngày, anh ta lại máu lạnh vô tình đến nước này. Hóa ra trong nội tâm, anh ta cũng là một người máu lạnh.
"Lam thiếu gia, Liễu tiểu thư nói, nếu cậu không gặp cô ta thì sẽ không biết Lam gia còn có bí mật gì nữa đâu."
Lam Bắc Thần lập tức đứng dậy khỏi ghế: "Cô ta còn nói cái gì?"
"Cô ta chỉ nói gặp anh rồi nói."
Lam Bắc Thần đứng rất lâu rồi mới mệt mỏi cầm áo khoác, nói: "Tôi đi gặp cô ta một lần."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và 241 chương tại Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!