Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Có vài bí mật chỉ lão Quân soái và mấy người bọn họ biết được.
Nhưng lúc này, anh ta cảm thấy nếu không tìm thấy thiếu phu nhân, rất có thể Quân thiếu thật sự sẽ...
Còn cả thân thể Quân thiếu!
Anh ta cũng không dám nghĩ, thậm chí trong lòng còn nổi lên một loại sợ hãi.
Lúc này, Dạ Tinh còn không dám thở mạnh, đừng nói đến nói chuyện.
Tất cả Ảnh vệ đều đã đến đông đủ, bắt đầu tiến hành truy quét toàn bộ Lam gia.
Tất cả tân khách đều sợ hãi, không dám gây ra động tĩnh gì.
Thở hồng hộc, Lam Bắc Thần chạy tới, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phong Tố Cẩn đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"
Dứt lời, Lam Bắc Thần mới ý thức được bầu không khí nơi này không phù hợp.
Khi Quân Mặc Hàn quay người, thấy huyết sắc nơi đáy mắt anh, hắn kinh hãi lùi lại một bước.
Ánh mắt này như muốn nuốt chửng tất cả, như muốn chém giết mọi thứ.
Quân Mặc Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Bắc Thần: "Cậu tới đúng lúc lắm! Nếu không tìm thấy vợ tôi, tất cả những người ở đây đều bị chôn cùng."
"Anh điên rồi!"
Quân Mặc Hàn lơ đễnh nhìn Lam Bắc Thần, miệng nhếch lên đầy khát máu. Điên cũng được, cũng sẽ không phải đau đớn.
Đối mặt với ánh mắt và thần sắc trào phúng của Quân Mặc Hàn, trái tim Lam Bắc Thần chợt khựng lại.
Hắn đột nhiên kịp phản ứng: "Phong Tố Cẩn, cô ấy... Cô ấy sao rồi?"
"Vậy phải hỏi Lam gia các người một chút. Đang yên đang lành chỉ đi vào toilet thôi mà người đã biến mất rồi."
Lam Bắc Thần chặn lại, nói: "Có camera, Lam gia có camera. Hôm nay quan trọng như vậy, bất kỳ đâu trong Lam gia chúng tôi cũng đều có bảo vệ và camera."
"Lập tức trích xuất camera giám sát!"
Nhưng lúc chuẩn bị trích xuất camera giám sát mới phát hiện, mấy cái camera xung quanh toilet đều bị phá hư.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lạnh lẽo vô cùng, họng súng như đang nhắm thẳng về phía Lam Bắc Thần: "Lam gia!"
Hô hấp Lam Bắc Thần không ổn định: "Tôi càng không hi vọng Phong Tố Cẩn sẽ xảy ra chuyện! Trong này nhất định có vấn đề gì đó."
"Tìm! Tìm không ra thì tra khảo!"
Trán Lam Bắc Thần bắt đầu toát mồ hôi. Lam gia có nhiều người như thế, tất cả đều là trách nhiệm của hắn. Nếu không phải do hắn cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình thì tất cả mọi chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra.
Lam Bắc Thần có thể trở thành Đệ nhất thiếu gia của Bắc Quyền Thành cũng nhờ có thủ đoạn riêng của mình. Rất nhanh, hắn đã tìm được manh mối.
Hắn hiểu ra, người bị tình nghi mấu chốt nhất chính là Liễu Thi Nhã!
Không đợi Lam Bắc Thần chần chừ, Dạ Tinh đã lôi Liễu Thi Nhã qua.
"Phanh" một tiếng, Liễu Thi Nhã bị ném xuống đất.
Liễu Thi Nhã cảm giác được áp lực trong không khí, ngay cả hừ cũng không dám. Thật sự, cô ta đang sợ hãi, cũng có cả chột dạ.
Dưới sự chỉ đạo của Thương nữ sĩ, cô ta đã sắp xếp một số việc, rất bí mật. Không ngờ chưa đến nửa tiếng đã bị tra được.
Tốc độ quá nhanh!
Vừa ngẩng đầu, Liễu Thi Nhã đã đối mặt với đôi mắt cuồn cuộn hắc ám của Quân Mặc Hàn. Sự uy áp nghiêm nghị của anh khiến trái tim cô ta như bị đông cứng, như đã ngừng đập.
"Quân... Thị trưởng Quân..."
Sắc mặt Lam Bắc Thần rất khó coi: "Thi Nhã, có phải em làm hay không?"
"Em làm cái gì? Em không làm gì cả, không làm gì cả..."
Liễu Thi Nhã cũng sợ hãi. Cô ta chân ướt chân ráo, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người thế này. Chỉ riêng khí thế của anh cũng đã đủ khiến cô ta giật mình không thôi.
Cô ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Sớm biết thế, cô ta sẽ không động vào Phong Tố Cẩn.
Không đợi Lam Bắc Thần nói tiếp, Dạ Tinh đã đá một cước lên ngực Liễu Thi Nhã.
Phốc — Liễu Thi Nhã hộc máu tại chỗ. Cô ta cảm giác phổi như bị đá ra ngoài.
Tiếp đó, Dạ Tinh lấy ra một con dao, đặt trên mặt Liễu Thi Nhã: "Nếu không nói thì cũng đừng cần mặt nữa."
Dạ Tinh biết Quân thiếu không đủ nhẫn nại. Anh ta cũng không chỉ đe dọa Liễu Thi Nhã mà vừa nói, dao trong tay cũng đã vạch một đường trên da mặt Liễu Thi Nhã.