Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nhìn từ trên xuống dưới, thấy có đủ kiểu mắng chửi. Trái tim cô đột nhiên trầm xuống.
Cô cho là cô đã miễn dịch, không thèm để tâm đến dư luận nhưng khi thấy những lời nói đối lập trên mạng nhằm vào cô và Quân Mặc Hàn, trong lòng cô vẫn vô cùng đau đớn.
Bọn họ nói gì cô cũng có thể nhịn nhưng khi thấy bọn họ nói cô không xứng với Quân Mặc Hàn, nói cô không đủ tư cách làm tình nhân của Quân Mặc Hàn, cô khó chịu.
Trong giây lát này, Phong Tố Cẩn cảm giác lòng mình như bị ngâm trong nước đá. Tay cô cầm điện thoại di động cũng run rẩy, sắc mặt hơi tái đi.
Chẳng lẽ chỉ vì quá khứ cô bị Lam Bắc Thần vứt bỏ nên nói cô không xứng với Quân Mặc Hàn? Phong Tố Cẩn căn bản không tiếp thu được ngôn luận thế này. Cô cảm thấy hốc mắt của mình cũng hơi đau xót.
"Xem ra thị trưởng Quân rất yêu vợ mình."
"Đúng vậy. Vì Phong Tố Cẩn mà đặc biệt khai thông Microblogging để đăng tin tức, những điều này đã nói rõ tất cả."
"Phong Tố Cẩn phải may mắn lắm mới được thị trưởng Quân đối xử như thế."
Lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng nói chuyện khiến Phong Tố Cẩn hoàn hồn. Đúng rồi, cô phải xem Microblogging.
Khi cô mở Microblogging ra, bên trên có một đề cử. Là tên đăng kí Microblogging của Quân Mặc Hàn. Bên trên chỉ có một tin tức vừa được công bố vào buổi chiều, cách đây không lâu.
"Đây là tôi và người yêu của tôi. Hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi."
Bên dưới là ảnh chụp giấy hôn thú của cô và Quân Mặc Hàn. Ảnh chụp chung của bọn họ bị che lại, chỉ để lộ tên. Nhìn Microblogging này, trái tim đông lạnh của Phong Tố Cẩn cũng hòa tan, cảm giác như được một dòng nước ấm bao lấy.
Ngày thường, Quân tiên sinh nhà cô không nói lời đường mật gì nhưng lên Microblogging lại khiến cô uất ức, ấm áp và cảm động. Phong Tố Cẩn nhẹ nhàng đọc hai chữ "người yêu", lặp đi lặp lại, có cảm giác động tâm.
Cô ôm điện thoại trong lòng, khịt khịt mũi. Quân tiên sinh nhà cô là tốt nhất. Cũng chính cái Microblogging Quân Mặc Hàn đăng lên đã đánh sâu vào tất cả ngôn luận công kích Phong Tố Cẩn.
Bên dưới Microblogging của Quân Mặc Hàn có mấy ngàn bình luận, chúc phúc rất nhiều. Cũng có người thương tâm hỏi vì sao Quân Mặc Hàn lại chọn Phong Tố Cẩn.
Quân Mặc Hàn trả lời lại mấy cái. Không nhiều lắm, nhưng trong đó có một cái nói là: "Cô ấy tốt, tôi biết là được."
"Cuộc sống của vợ chồng chúng tôi cũng không phải để người khác xem."
"Cảm ơn cuộc sống đã cho chúng tôi gặp nhau."
Nhìn Quân Mặc Hàn trả lời vài câu, rất ngắn gọn nhưng mỗi câu đều khiến Phong Tố Cẩn cảm động đến rối tinh rối mù.
Về đến nhà, nhìn giày trên tủ giày cạnh cửa, Phong Tố Cẩn biết Quân Mặc Hàn ở nhà. Cô đóng cửa lại, đặt túi xách sang một bên, thay dép lê rồi vội vã chạy tới phòng ngủ tìm Quân Mặc Hàn.
Cô thấy anh ngồi đối diện với máy tính trong thư phòng, đang xem Microblogging.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, Quân Mặc Hàn quay đầu, nhìn thấy Phong Tố Cẩn, thần sắc trở nên ôn hòa: "Về rồi sao?"
Ánh mắt Phong Tố Cẩn hơi đỏ. Cô chạy tới ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn, ôm chặt lấy, đầu dựa trên bả vai anh, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.
Quân Mặc Hàn thuận thế bế Phong Tố Cẩn lên đùi, nhẹ nhàng vỗ mông cô: "Sao vậy? Nhìn thấy tin tức trên mạng rồi?"
Phong Tố Cẩn lưu luyến ngửi hương thơm trên người Quân Mặc Hàn: "Em nhớ anh lắm."
Quân Mặc Hàn lập tức xao động, khơi lên gợn sóng. Anh ôn nhu vuốt ve lưng cô: "Sáng sớm vừa mới gặp mà bây giờ đã nhớ rồi?"
"Ừm."
Nói xong chữ này, Phong Tố Cẩn xoay đầu lại, hôn lên cánh môi Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cảm giác được cảm xúc của Phong Tố Cẩn có vẻ không đúng nhưng đối mặt với hành động chủ động khiêu khích của vợ mình, bụng dưới của anh cũng căng chặt.