Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghe thấy giọng nói này, Phong Tố Cẩn lập tức tỉnh táo.
"Tống Thu Doãn?"
"Ha ha! Tối hôm qua tôi đã là người của anh ấy, vậy mà anh ấy lại dùng Lam gia ép Tống gia chúng tôi biến mất khỏi Bắc Quyền Thành. Anh ấy không quan tâm đến tôi, hu hu... đều là vì cô! Bây giờ cô hài lòng rồi chứ, có thể chê cười tôi..."
Nghe Tống Thu Doãn nổi điên khóc lóc kể lể oán giận ở đầu dây bên kia, Phong Tố Cẩn hơi nhức đầu.
Cô cũng nghe được một chút nội dung từ lời nói đứt quãng của Tống Thu Doãn.
Hình như bởi đã gần đến thời gian đính hôn của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã, Tống Thu Doãn mới gấp gáp. Tối hôm qua tìm được cơ hội, cô ta đã bò lên giường của Lam Bắc Thần.
Tống Thu Doãn vốn cho rằng làm vậy sẽ phá hỏng được lễ đính hôn của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã. Dù sao cô ta cũng là xử nữ, lại đã cho Lam Bắc Thần.
Hơn nữa, thứ Lam Bắc Thần để ý nhất chính là sạch sẽ và không sạch sẽ nên cô ta cho rằng Lam Bắc Thần sẽ lấy cô ta.
Chỉ là Tống Thu Doãn vẫn rất ngu xuẩn. Cách làm này của cô ta đã chọc giận Lam Bắc Thần.
Lam Bắc Thần tỉnh lại, nhanh chóng vận dụng lực lượng của Lam gia bắt đầu nhằm vào Tống gia.
Tống gia vốn chỉ là tiểu môn tiểu hộ, đã từng phụ thuộc vào Mễ gia. Mễ gia không còn, cô ta lại muốn trèo lên Lam gia. Bây giờ bị Lam gia ép một cái, Tống gia không còn đất dung thân ở Bắc Quyền Thành.
Nói thật, Phong Tố Cẩn cũng nhất thời bị tin tức này làm cho chấn động.
Dường như Tống Thu Doãn đã sụp đổ nên mới khóc lớn hô to. Có lẽ trong tiềm thức, cô ta vẫn theo thói quen tìm Phong Tố Cẩn khóc lóc kể lể.
Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy Tống Thu Doãn đáng thương.
Hai năm trước, khi cô và Lam Bắc Thần chưa ở bên nhau, Tống Thu Doãn và cô vẫn còn là bạn thân, bạn tốt.
Cả hai quen biết từ cao trung, ngồi cùng bàn, cùng cố gắng học tập, khích lệ nhau.
Khi đó, cô không có tiền mua đồ ăn ở phòng ăn, chỉ ăn màn thầu và dưa cải.
Tống Thu Doãn kiểu gì cũng sẽ bưng cơm đến ngồi chung với cô, cố ý nói mình muốn giảm béo, ăn không hết, chia một nửa đồ ăn cho cô.
Ở tuổi thanh xuân đơn thuần, mối quan hệ giữa hai người vẫn vô cùng tốt đẹp.
Sau này, lên đại học, cả hai đường ai nấy đi, không trải qua những việc giống nhau nên tính tình cũng sẽ thay đổi.
Về sau nữa, vì cô và Lam Bắc Thần bên nhau, Tống Thu Doãn cũng bị Mễ Lương Sắt sử dụng như vũ khí, bắt đầu nhằm vào hại cô, hai người mới hoàn toàn chấm dứt.
Phong Tố Cẩn đè nén cảm xúc nơi đáy lòng, thản nhiên nói: "Tống Thu Doãn, mọi chuyện đều do cô gây ra. Tôi không bảo cô bò lên giường Lam Bắc Thần, cũng không gây ra chuyện gì với Tống gia của cô. Cô không nên khóc lóc với tôi."
"Cô cười nhạo tôi!"
"Tống Thu Doãn, bây giờ cô đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra được nữa. Bạn cao trung Tống Thu Doãn của tôi đã chết, cô bây giờ có quan hệ gì với tôi? Tôi cười nhạo cô cũng chỉ lãng phí cảm tình."
Nghe những lời này của Phong Tố Cẩn, Tống Thu Doãn càng khóc nức nở hơn.
Lúc này, giọng nói ôn nhu của Quân Mặc Hàn truyền đến: "A Cẩn, ăn sáng."
"Ồ, em biết rồi. Em ra ngay."
Nói rồi, Phong Tố Cẩn nói với điện thoại: "Chồng tôi gọi tôi ăn cơm, không có thời gian nói chuyện với cô."
Nói xong, Phong Tố Cẩn cúp điện thoại.
Phong Tố Cẩn tắm rửa xong, đi vào phòng khách.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ mơ hồ của Phong Tố Cẩn, trong lòng hơi gợn sóng, lập tức kéo cô ôm vào lồng ngực: "A Cẩn, tối hôm qua lại nằm mơ thấy gì sao? Còn nhớ rõ không?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu. Cô không nhớ rõ hôm qua đã mơ thấy cái gì, chỉ nhớ được nửa đêm tỉnh dậy một lần.
Hiện tại trong đầu cô rất loạn, vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Tống Thu Doãn.
Quân Mặc Hàn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, đưa tay xoa mặt cô, lo lắng hỏi: "Sao lại không mấy vui vẻ?"
Lúc này Phong Tố Cẩn mới nói ra chuyện của Tống Thu Doãn: "Mặc Hàn, em luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cũng rất kỳ quái."