Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong mắt Quân Mặc Hàn mang theo tia sáng trìu mến mà đau lòng, đưa tay nắm chặt tay Phong Tố Cẩn, hôn lên môi cô, muốn dùng chính mình sưởi ấm cho cô.
"A Cẩn, đừng nghĩ gì cả, đừng sợ, tất cả đều có anh ở đây, biết không?"
Dưới sự trấn an của Quân Mặc Hàn, nhiệt độ thân thể của Phong Tố Cẩn dần dần ấm lại.
Sau khi cô lấy lại tinh thần, dùng sức dụi vào trong ngực Quân Mặc Hàn. Cô giống như cần hấp thu gấp sự ấm áp và cảm giác an toàn từ trên người Quân Mặc Hàn.
Chỉ là trong lòng cô hốt hoảng, cô không nghĩ tới một sinh mệnh lại yếu ớt như vậy, hơn nữa, hình ảnh trên tin tức kia khiến cô không thể nào loại bỏ ra khỏi đầu.
Quân Mặc Hàn ôm cả thân thể cô, vỗ nhẹ sau lưng cô, không ngừng an ủi.
"A Cẩn, không sao cả, anh ở bên cạnh em..."
"Đừng sợ, anh đã nói rồi, em là người của anh, phải luôn theo anh, anh sẽ không để em có bất kỳ nguy hiểm gì..."
"Sẽ không ai có thể gây tổn thương cho em..."
Phong Tố Cẩn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Mặc Hàn, ánh mắt yêu kiều mang theo sự ỷ lại.
Phong Tố Cẩn mấp máy môi nói: "Mặc Hàn, em không muốn rời khỏi anh, anh cũng đừng rời khỏi em có được không?"
"Đồ ngốc, chúng ta sẽ không rời khỏi nhau."
Kỳ thật trong lòng Phong Tố Cẩn biết nhưng cô vẫn muốn Quân Mặc Hàn nói ra câu này, cô lại tiếp tục nói: "Anh cũng đừng gặp nguy hiểm, em muốn mạnh lên, em muốn có năng lực bảo vệ anh, anh giúp em được không?"
Đây là quyết định sau khi nghĩ sâu tính kỹ của Phong Tố Cẩn.
Cô cảm thấy Bắc Quyền Thành cũng rất nguy hiểm, cô nhất định phải có năng lực đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, cô phải mạnh lên, bứt thiết phải mạnh lên!
Nghe những lời này của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn cũng thay đổi sắc mặt.
Phong Tố Cẩn sâu sắc nhìn Quân Mặc Hàn, giống như anh không trả lời thì cô cứ chờ như thế.
Quân Mặc Hàn trầm tư, trong lòng yếu ớt thở dài: "A Cẩn, để anh suy nghĩ lại phải sắp xếp như thế nào, được không?"
"Ừm, anh không được nghĩ quá lâu."
Quân Mặc Hàn không nhịn được cười: "Được."
Phong Tố Cẩn nghe giọng điệu cưng chiều của anh, môi lần nữa hôn lên môi anh, ngón tay bắt đầu duỗi vào trong quần áo của Quân Mặc Hàn.
Đôi mắt Quân Mặc Hàn tối sầm lại, hút một ngụm khí lạnh: "A Cẩn, đừng nóng vội, đều cho em."
Anh biết, tối nay tâm tình của cô không tốt, cô muốn, anh liền cho, muốn bao nhiêu anh liền cho bấy nhiêu, chỉ cần có thể trấn an lòng cô.
Nếu như phương thức nguyên thủy nhất có thể làm cho cô có cảm giác an toàn, anh đương nhiên cũng sẽ không kiềm chế tình cảm trong thân thể mình.
Hiếm khi vợ nhỏ của anh có thể thích ứng với sự khác thường của anh.
Quân Mặc Hàn nghiêng người, đặt Phong Tố Cẩn dưới thân, một tay bắt lấy hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, môi hôn xuống, một tay khác cũng châm lửa khắp nơi.
Tối hôm qua Phong Tố Cẩn đã trải qua chuyện tình, thân thể vô cùng mẫn cảm, dưới sự trêu chọc của Quân Mặc Hàn, cô không nhịn được quấn lên thân thể anh, gương mặt cũng ửng hồng.
Lần này Quân Mặc Hàn có đủ kiên nhẫn, môi phảng phất hôn khắp cơ thể Phong Tố Cẩn.
"A... Mặc, Mặc Hàn..."
Quân Mặc Hàn hôn vào chỗ nào đó, thân thể Phong Tố Cẩn cũng rung động theo, cô không ngừng kêu tên anh. Giống như kêu tên anh sẽ có cảm giác an toàn, biết anh có thể cho cô thứ cô muốn.
"A Cẩn, anh ở đây."
"Mặc Hàn..."
"Ừm, một lát sẽ tốt."
Lúc này Quân Mặc Hàn u mị mê người, đáy mắt cũng lộ rõ ý muốn chiếm hữu nồng đậm, ánh mắt mang theo sự si mê quấn quýt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Môi của anh trằn trọc cường thế chiếm hữu mỗi một chỗ trên thân thể cô.
Dưới đợt tấn công này, thân thể Phong Tố Cẩn không ngừng động, áo ngủ tơ tằm của cô đã sớm trượt xuống một bên.
Cách một lớp vải vóc nào đó, Phong Tố Cẩn cũng có thể cảm nhận được lửa nóng của anh, cô nhớ kỹ đêm qua, cũng nóng rực như thế làm cho cô kích tình.