Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sắc mặt của Quân Mặc Hàn cũng không tốt, hiển nhiên là anh không muốn nói nhiều.
Khi Khâu Văn Tranh nghe thấy câu trả lời của Quân Mặc Hàn, vẻ mặt càng khiếp sợ hơn, anh ta lập tức đứng lên.
"Quân Mặc Hàn, cậu thực sự không nói đùa sao? Cậu mà cũng mất khống chế? Cho dù là dùng thuốc thì cũng không thể khiến cậu mất khống chế được, cậu..."
Trong lòng Khâu Văn Tranh không khỏi hút vài ngụm khí lạnh. Anh ta ý thức được mức ảnh hưởng của Phong Tố Cẩn đối với Quân Mặc Hàn không chỉ là một chút, anh ta cũng không biết như thế là tốt hay không.
Nhược điểm!
Cái này chỉ có thể nói rõ, sau này nhược điểm của Quân Mặc Hàn chính là Phong Tố Cẩn. Ngay lúc nhược điểm này còn chưa trở thành trí mạng thì nên từ bỏ sớm một chút thì tốt hơn.
Quân Mặc Hàn dường như thấy được sát ý trong đáy mắt Khâu Văn Tranh, anh cảnh cáo.
"Cô ấy là vợ của tôi, ai cũng không được động đến."
Khâu Văn Tranh lập tức quay người, đáy lòng cũng toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi lời cảnh cáo của Quân Mặc Hàn đều mang theo ý vị sâm nghiêm lãnh khốc. Mặc dù anh ta là anh em bạn bè của Quân Mặc Hàn nhưng cũng không thể làm những việc vượt qua ranh giới cuối cùng của cậu ta.
Khâu Văn Tranh không dám nói nhảm tiếp, tự mình đi vào phòng lấy hai bình thuốc.
"Đây là dùng để thoa ngoài da, sau khi xoa vài lên thì vài ngày sẽ tốt, còn đây là thuốc tránh thai."
Quân Mặc Hàn chỉ cầm lấy bình thuốc mỡ xong liền muốn đi ra ngoài. Khâu Văn Tranh vẫn không nhịn được mở miệng nói.
"Quân Mặc Hàn, chẳng lẽ cậu dự định để cô ấy mang thai vào lúc này sao? Không nói tới chuyện của cậu, chỉ là thân thể của cô ấy cũng phải điều dưỡng thật tốt."
Bước chân của Quân Mặc Hàn dừng lại, hiển nhiên là hiểu được lời nói của Khâu Văn Tranh.
"Cậu yên tâm, thuốc này không có tác dụng phụ, là nghiên chế tiên tiến nhất quốc tế."
Bước chân của Quân Mặc Hàn cũng chỉ dừng lại, cuối cùng cũng không cầm lấy bình thuốc tránh thai kia, thẳng thắn rời đi. Khâu Văn Tranh nhụt chí ngồi xuống, anh ta càng ngày càng không hiểu được Quân Mặc Hàn, lòng của cậu ta rất khó đoán.
Lúc Quân Mặc Hàn về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ sáng, Phong Tố Cẩn vẫn còn đang ngủ.
Quân Mặc Hàn rửa tay rồi lau sạch sẽ, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ cho Phong Tố Cẩn. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn là người vừa trải qua chuyện tình, thân thể vô cùng mẫn cảm, mặc dù vẫn đang nhắm chặt mắt ngủ say nhưng thân thể lại có phản ứng. Nhất là thân thể của cô theo bản năng có cảm giác quen thuộc với Quân Mặc Hàn.
"A ưm..."
Miệng Phong Tố Cẩn phát ra tiếng ngâm khẽ khiến tay Quân Mặc Hàn hơi cứng lại. Sau khi lau người cho cô xong, trên trán Quân Mặc Hàn cũng toát mồ hôi, trong đáy mắt có tia sáng âm trầm. Anh không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên cánh môi cô, thở dài một tiếng.
Dường như Phong Tố Cẩn bị quấy rầy nên mở mắt ra, ánh mắt mông lung mang theo hơi nước, hiển nhiên là vẫn chưa thực sự tỉnh lại.
Thấy cô mở mắt ra, Quân Mặc Hàn liền làm cho nụ hôn này sâu hơn.
"A Cẩn."
"Quân Mặc Hàn?"
Quân Mặc Hàn nghe thấy thanh âm ôn nhu của cô, trái tim anh liền mềm nhũn.
"Ngoan, tối hôm qua làm em bị thương, làm em mệt mỏi, lần sau sẽ không như thế nữa, có được không?"
Phong Tố Cẩn nghe xong lại nhớ đến chuyện đêm qua, gương mặt lập tức nhiễm đỏ, có một cỗ phong tình đặc biệt. Cô không trách anh, là cô chủ động muốn. Chỉ có dung hợp điên cuồng như vậy mới có thể khiến cho cô có cảm giác an toàn, thật sự an tâm.
Phong Tố Cẩn cắn cắn môi nói.
"Em sẽ cố gắng rèn luyện thân thể, lần sau sẽ không yếu như vậy."
Mi tâm Quân Mặc Hàn khẽ động, đáy mắt hiện lên tia sáng, hiển nhiên là anh không nghĩ tới Phong Tố Cẩn sẽ có phản ứng như vậy. Không thể không nói, vợ nhỏ của anh mỗi lần đều không giống người bình thường, luôn có thể đem đến kinh hỉ cho anh.
Vậy mà cô không bị sự mất khống chế của anh dọa sợ.