Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sau khi Phong Tố Cẩn đem quần áo và đồ trang sức về nhà mặc xong rồi mới đến bệnh viện thăm Phong lão phu nhân, nói là thăm nhưng thật ra là cô đi chọc tức lão yêu bà.
Phong Tố Cẩn đi vào phòng bệnh, nở nụ cười vô cùng xán lạn.
"Phong lão phu nhân, tôi đến thăm bà. Tôi còn mua cho bà một chút thuốc bổ, người ta nói người già đi đứng bất tiện uống thuốc này vào sẽ có thể đi thuận lợi hơn một chút."
Phong lão phu nhân là một người cực kỳ tự luyến, lúc trẻ tự cho là mình rất đẹp, hiện tại cũng không thừa nhận mình đã già.
Ở Phong gia, ai cũng không dám đến từ "già" và từ "đi đứng không tiện" ở trước mặt bà ta. Lần này Phong Tố Cẩn chính là cố ý giẫm lên chỗ đau của lão phu nhân.
"Tiểu tiện nhân, mày cố ý chọc tức tao."
Phong lão phu nhân vốn đang buồn bực, nhất là khi nhìn thấy Phong Tố Cẩn ăn mặc một thân xa hoa, bà ta thấy cô sống tốt liền vô cùng cùng tức giận.
"Lão yêu bà, tôi gọi bà là Phong lão phu nhân là đã cho bà mặt mũi, nếu mà không cần mặt mũi thì gọi là lão yêu bà đi."
"Mày, mày... mày đừng tưởng rằng mày leo lên kim chủ thì vô pháp vô thiên, bọn tao đang chờ đến lúc nhìn cậu ta không cần mày nữa."
Phong Tố Cẩn vuốt vuốt vòng tay nói.
"Cho dù là có một ngày như vậy thì Phong lão phu nhân cũng sẽ không thấy được, chậc chậc, nhìn thấy bà như thế tôi thật sự hả giận."
"Tiểu tiện nhân, lúc trước nên giết chết mày, cùng với thằng cha của mày đều đáng chết!"
Đôi mắt Phong Tố Cẩn đột nhiên mãnh liệt.
"Bà nói cái gì? Cha tôi? Có phải chuyện của cha tôi có liên quan tới bà hay không?"
Thanh âm cô cất cao, hung hăng trừng mắt nhìn Phong lão phu nhân.
Phong lão phu nhân ý thức được mình lỡ lời nhưng nhìn thấy Phong Tố Cẩn bị chọc tức như vậy đương nhiên bà ta không thể từ bỏ ý đồ.
"Cho dù có liên quan tới tao thì thế nào? Tiểu tiện nhân mày đừng tưởng rằng trèo lên được kim chủ thì có thể muốn làm gì thì làm. Tao vẫn chưa chết đâu, đàn ông có mới nới cũ nhiều lắm, mày xem mày như thế, làm gì có điểm nào có thể sánh được với Tâm Tinh, chờ sau khi Tâm Tinh trở về, mày cũng đừng hòng đắc ý nữa..."
Ánh mắt Phong Tố Cẩn nảy sinh ác độc, tiến lên bóp lấy Phong lão phu nhân, lắc tới lắc lui.
"Lão yêu bà, đi chết đi, lão yêu bà..."
"A... khụ khụ, cứu mạng, tiểu tiện nhân, mày dám làm như thế với tao thì tao sẽ để Tâm Tinh cướp đi tất cả của mày..."
Ánh mắt Phong Tố Cẩn đỏ lên.
"Tôi không làm như thế với bà thì bà cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, hôm nay tôi liền nn* chết bà..."
*nn: mình chưa tìm được nghĩa của phần này.
Phong Tố Cẩn lên giường, một bên đánh Phong lão phu nhân, một bên bắt lấy bà ta, thậm chí còn cắn, giống như tiểu dã thú nổi điên.
"Trả cha cho tôi, trả cha cho tôi..."
"A..."
Thanh âm của Phong lão phu nhân vang lên như giết heo, cuối cùng bị đám bác sĩ y tá đi ngang qua nghe thấy, vội vàng đi vào kéo người ra.
Lúc Khâu Văn Tranh đi vào phòng bệnh, nhìn thấy tình trạng như thế cũng nhức đầu không thôi. Nhưng anh ta vẫn còn tốt bụng, cảnh cáo không cho bất kỳ kẻ nào nói chuyện này ra ngoài.
Về phần Phong lão phu nhân, Khâu Văn Tranh cố ý để người ta kéo dài trị liệu, để Phong lão phu nhân đau đớn, ghi nhớ thật lâu.
Phong Tố Cẩn đứng ở một bên, im lặng rơi lệ, trừng mắt nhìn Phong lão phu nhân như đang nhìn kẻ thù.
Cô thực sự muốn giết Phong lão phu nhân, một khắc đó cô thật sự có loại xúc động này. Cha cô đang yên đang lành lại biến thành như thế đều là do lão phu nhân làm, hiện tại cô không giết lão phu nhân nhưng cô sẽ tìm được chứng cứ.
Khâu Văn Tranh thấy Phong Tố Cẩn như vậy, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, vừa định lên tiếng an ủi vài câu lại nghe Phong Tố Cẩn mở miệng nói.
"Bác sĩ Khâu, chuyện hôm nay làm phiền anh có thể đừng nói cho Quân tiên sinh hay không?"
Khâu Văn Tranh đối diện với đôi mắt của Phong Tố Cẩn, ma xui quỷ khiến nhẹ gật đầu. Chờ lúc anh ta ý thức được thì trong lòng cũng có chút quái dị.