Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn hôn Phong Tố Cẩn, tay cũng trượt xuống luồn vào trong quần áo cô.
Trong chớp mắt này, bàn tay nóng bỏng của Quân Mặc Hàn chạm đến da thịt Phong Tố Cẩn, cả người cô đều run lên.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn rất tối, nụ hôn triền miên dần biến thành mưa to gió lớn. Anh nghiêng người mà lên, khiến cho hai người đều dán chặt vào nhau.
Trong miệng Quân Mặc Hàn mang theo hương rượu say lòng người, cùng với ám hương thanh lãnh trên người anh kết hợp với nhau càng thêm ngây ngất. Ngón tay và nụ hôn của anh như có ma lực khiến cả người Phong Tố Cẩn như bị điện giật, tê dại không thôi.
"Quân, Quân Mặc Hàn... đừng..."
"Ngoan, đừng động..."
Cả người Phong Tố Cẩn bị trêu chọc đến tê dại mềm yếu, thân thể không tự chủ được giãy dụa, muốn đến gần anh một chút. Nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Hàn, cô cũng nhịn xuống thủy triều trong lòng, ngoan ngoãn nằm yên.
Lúc này Quân Mặc Hàn cũng dừng tất cả động tác, cúi đầu nhìn người dưới thân, ánh mắt u mị liễm diễm, hào quang chớp tắt khiến người ta nhìn không hiểu. Anh chỉ nhìn Phong Tố Cẩn như thế, cô bị nhìn như vậy, trái tim đập nhanh.
"Mặc Hàn?"
Ánh mắt Quân Mặc Hàn như có sương mù, cúi đầu nói bên tai Phong Tố Cẩn.
"A Cẩn, em muốn không?"
Phanh một tiếng, Phong Tố Cẩn cảm giác đáy lòng đều rung động mãnh liệt, giống như là bị nổ tung, sắc mặt như lửa tốt, hỏi như thế thì cô biết nói như thế nào.
Đầu Phong Tố Cẩn dựa vào trong ngực Quân Mặc Hàn, cô không nói lời nào, bộ dáng yên tĩnh nhu thuận như động vật nhỏ. Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, cũng không trêu chọc cô nữa, vỗ nhẹ sau lưng cô, giúp cô bình phục hô hấp.
Chờ sau khi hai người bình phục cảm xúc, Phong Tố Cẩn cẩn thận hiểu được lời giải thích của anh, nghĩ đến chuyện hôm nay, trái tim đều nhấc lên.
"Quân tiên sinh, vừa rồi anh nói tới Lữ gia? Có phải bọn họ làm khó dễ anh hay không? Bọn họ đã làm gì anh rồi?"
Quân Mặc Hàn ôn nhu sờ tóc Phong Tố Cẩn, nhìn bộ dáng lo lắng của cô, tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Đừng lo, không có việc gì cả."
Anh không muốn để Phong Tố Cẩn lo lắng theo.
Lúc này Phong Tố Cẩn cũng không có buồn ngủ.
"Hôm nay Phong gia và Nguyên gia xảy ra rất nhiều chuyện, có phải là có liên quan tới anh hay không?"
Cô suy nghĩ, cho dù Quân Mặc Hàn làm những việc này thì nhất định cũng là vì cô, chẳng qua cô chỉ lo lắng mà thôi.
Quân Mặc Hàn sẽ không nói dối Phong Tố Cẩn cho nên chỉ có thể trầm mặc.
Mà trong khoảng thời gian chung sống này, Phong Tố Cẩn cũng đã có chút hiểu rõ tính cách của Quân Mặc Hàn, thấy anh trầm mặc liền biết chuyện này có liên quan tới anh. Trong lòng cô không biết nên nói là lo lắng hay là cảm động đau lòng.
Lúc này cô cũng không quan tâm được gì, chỉ sợ hãi ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn, dùng sức cọ trong ngực anh.
"Mặc Hàn, anh đừng gặp chuyện xấu được không. Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, từ trong xương cốt của người Lữ gia đã có một cỗ tàn nhẫn, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, nếu như anh thật sự bị tra được gì đó thì em sẽ nói là do em làm."
Cô cũng có chút hiểu rõ Lữ gia, từ tính cách lúc nhỏ của Lữ Tây Viêm cũng có thể nhìn ra được chút ít. Lúc trước đánh nhau cũng rất hung ác, không đánh cho đối phương cầu xin tha thứ thì sẽ không buông tay.
Quân Mặc Hàn nghe những lời này của cô, trong lòng chấn động, sắc mặt cũng thay đổi lợi hại.
Cổ họng của anh hơi chuyển động, đáy mắt tràn ra ấm áp.
"Cô gái ngốc, thật sự không có việc gì, Lữ gia còn không động được anh, ngủ đi."
Phong Tố Cẩn mở to mắt, bất an nói.
"Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"
"Vẫn chưa tin anh sao?"
Đúng là Phong Tố Cẩn tin tưởng Quân Mặc Hàn cho nên cũng tạm thời tin tưởng thật sự không có việc gì.
"Sau này, Phong gia cứ để em tự xử lý, có được không? Anh đừng nhúng tay vào."
Cô không muốn Quân Mặc Hàn vì cô mà chậm trễ chính đồ.
Phong Tố Cẩn mềm mại nũng nịu với anh như vậy, anh đương nhiên đáp ứng.
"Được."