Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lý Nhược Ảnh kinh hãi, tròng mắt cũng sắp rơi ra. Tấm thẻ này đại biểu cho cái gì đương nhiên bà ta biết rõ, chỉ là không ngờ Quân Mặc Hàn vậy mà lại đưa tấm thẻ này cho Phong Tố Cẩn?
Bà ta hầu hạ Quân Chính Tề nhiều năm như vậy nhưng ông ta cũng không có đưa cho bà ta tấm thẻ thế này.
Bà ta đố kỵ, đố kỵ với Phong Tố Cẩn, ánh mắt bà ta nhìn cô không phải là ánh mắt của trưởng bối, ánh mắt đó mang theo sự đố kỵ, cuối cùng mới nói một câu.
"Cô cũng thật sự không biết xấu hổ, tiêu tiền Quân gia như chuyện đương nhiên."
Phong Tố Cẩn cũng bị khơi dậy lửa giận, xưa nay cô đều nghiêm túc học tập sinh hoạt nhưng hàng ngày vẫn luôn có một số người nói cô không biết xấu hổ như thế. Ban đầu khi ở đại học, cô cũng bị những lời như thế nhục mạ, cô không thể nào quên.
Lý Nhược Ảnh khơi dậy tất cả những mặt âm u trong lòng Phong Tố Cẩn, cô lập tức đứng lên nói.
"Nếu như không cần mặt mũi mà có thể tiến vào Quân gia thì tôi cũng không cần mặt mũi nữa."
Ngừng một chút, Phong Tố Cẩn vô tội chớp mắt nhìn phụ nhân kia.
"Lúc trước dì cũng không cần mặt mũi tiến vào Quân gia à?"
Lý Nhược Ảnh bị giẫm trúng nhược điểm, quả thật bà ta vất vả lắm mới tiến vào Quân gia lại bị một con nhỏ mà bà muốn giáo huấn châm chọc hỏi ngược lại, việc này khiến bà ta tức giận, một hơi không không lên được.
"Khụ khụ, cô... cô..."
Phong Tố Cẩn cầm lấy túi, nói.
"Nếu dì không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Sau khi Phong Tố Cẩn rời đi, Lý Nhược Ảnh tức giận đau đầu không thôi.
Phong Tố Cẩn rời khỏi Ngự Cung, bắt đầu đi không mục đích, cho dù ban nãy biểu hiện của cô có bình tĩnh bao nhiêu thì lúc này trong lòng lại hậm hực khó chịu bấy nhiêu.
Thật ra cô vẫn không hiểu rõ Quân Mặc Hàn nhưng cô cũng không phải người có lòng tham, cô không cần phải đi tìm hiểu anh bao nhiêu, không cần phải biết tất cả về anh, cô chỉ biết rằng mình sẽ không bị vứt bỏ là được rồi.
Kỳ thật những lời hôm nay của vị phụ nhân kia cũng khiến cô tỉnh lại.
Nếu như lúc trước Quân Mặc Hàn không nói cưới cô, không nói lĩnh chứng, cho dù chỉ ra điều kiện bao nuôi, để cô đi theo bên cạnh anh thì trong hoàn cảnh tuyệt vọng lúc ấy, có lẽ cô cũng sẽ thật sự đáp ứng.
Nhưng anh lại cho cô tôn nghiêm, cho cô sự che chở, chỉ vì một phần tốt này thôi, cho dù người khác có nói cái gì thì cô cũng sẽ không dao động. Giống như cô đã nói, chỉ cần không phải Quân Mặc Hàn không cần cô thì cô sẽ không rời khỏi anh.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Phong Tố Cẩn định chuẩn bị đón xe đi mua đồ ăn một lần nữa rồi về nhà nấu cơm. Thế nhưng nơi chốn xa hoa bậc nhất như Ngự Cung, đoạn đường xung quanh đều là xe cá nhân, không có xe taxi, cũng không có xe buýt, cô chỉ có thể dùng chân đi ra khỏi con đường này, đến đầu phố bên kia bắt xe.
Đường phố phồn hoa này rất dài, Phong Tố Cẩn đi được nửa tiếng, chân đều có chút đau. Từng chiếc xe chạy qua bên người cô, nếu như có mỹ nữ khác thì có lẽ sẽ có người dừng lại bắt chuyện. Nhưng hôm nay Phong Tố Cẩn ăn mặc quả thật rất bình thường, lại còn bảo thủ, chỉ nhìn bóng lưng cho dù cảm thấy vóc người đẹp cũng sẽ không khiến người ta có cảm giác kinh diễm.
Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có người bắt chuyện với cô.
"Này, Phong tiểu thư."
Phong Tố Cẩn quay đầu nhìn lại, người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên cỗ xe đua, mặt mũi trong sáng, cả người đều đều mang theo khí tức khoa trương tùy tiện, nhìn tư thái có chút bất cần đời.
Phong Tố Cẩn biết người này, anh ta là đại thiếu gia Lữ gia, đứng thứ hai trong tam đại công tử Bắc Quyền Thành.
Đệ nhất công tử Bắc Quyền Thành là Lam Bắc Thần, đệ nhị công tử chính là Lữ gia đại thiếu, Lữ Tây Viêm.
Địa vị của người đàn ông này trong lòng phụ nữ ở Bắc Quyền Thành cũng không hề thua gì Lam Bắc Thần.
"Lữ thiếu?"
Lữ Tây Viêm dừng xe lại rồi mới bước xuống, vuốt vuốt chìa khóa trong tay, ý cười thật sâu nói.
"Phong Tố Cẩn, chúng ta lại gặp mặt rồi!"