Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nguyên Lập Tân vẫn chưa hoàn hồn từ trong đả kích này thì đã có người đưa cho ông ta một phần tư liệu Phong Diệc Thục vợ ông ta nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài. Người ta còn có lòng tốt nói cho ông ta vấn đề nằm ở Phong Diệc Thục, bởi vì bà ta nên ông ta mới bị cách chức.
Phong Diệc Thục vẫn chưa hề biết những việc này, ban ngày bà ta đi dạo phố xong, đem theo một đống đồ về nhà.
Vừa mới bước vào cửa đã bị Nguyên Lập Tân bắt lấy dồn sức đánh.
"Cái đồ không biết xấu hổ, đánh chết Phong Diệc Thục bà, bà là cái thứ không biết xấu hổ, tiện nhân..."
"A! Ông điên rồi, tên điên, ông dám đánh tôi..."
"Chính là đánh bà, đánh chết bà..."
"Ông phát điên cái gì vậy, đang êm đẹp vì sao lại đánh tôi? Đừng có quên, ông leo lên được vị trí hiện tại vẫn là nhờ Phong gia chúng tôi giúp ông..."
"Tôi đã sớm chịu đủ Phong gia các người rồi!"
Gia cảnh của Nguyên Lập Tân bình thường, ông ta vẫn luôn rất cố gắng, Phong gia tốt với ông ta nên những năm này ông ta cũng lợi dụng chức quyền cho Phong gia không ít chỗ tốt. Hóa ra những thứ này cũng là con đường mà Phong Diệc Thục bày ra!
Những năm này ông ta chịu đựng Phong Diệc Thục nhưng không có nghĩa là hiện tại ông ta cũng có thể nhịn.
Nguyên Lập Tân bị cách chức, toàn bộ lửa giận đều phát tiết vào trên người Phong Diệc Thục. Cuối cùng Phong Diệc Thục suýt chút đã bị đánh tàn phế, đương nhiên bà ta cũng dùng móng tay quẹt làm Nguyên Lập Tân bị thương vài chỗ.
Nguyên Lục Nghệ trở về, nhìn thấy trong nhà bừa bộn cũng bị kinh sợ.
"A, đã xảy ra chuyện gì vậy, cha mẹ, hai người sao vậy?"
Cơn tức của Nguyên Lập Tân chưa phát tiết xong, một cái tát đánh vào trên mặt con gái mình.
"Đồ hỗn trước, cùng với mẹ của mày cút đi!"
Nguyên Lục Nghệ bị dọa nhanh chóng chạy ra ngoài, căn bản cũng không quản chết sống của mẹ cô ta. Đương nhiên chờ sau khi cô ta lấy lại tinh thần liền nhanh chóng liên lạc với bà ngoại mình, Phong lão phu nhân.
"Bà ngoại, cha cháu muốn đánh chết mẹ cháu, phải làm sao bây giờ?"
Phong lão phu nhân nghe xong, ly trà trong tay cũng không cầm chắc, rơi xuống mặt đất.
"Lục Nghệ, những lời như vậy không thể nói lung tung."
Nguyên Lục Nghệ cũng gấp theo.
"Bà ngoại, cháu thật sự không có lừa bà, thật..."
Nguyên Lục Nghệ còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng phanh, xe cô ta đang lái đụng vào xe phía trước, cô ta trực tiếp bị đụng cho choáng váng, trên trán cũng bắt đầu đổ máu.
Phong lão phu nhân nghe thấy có gì đó không đúng, bà ta hỏi lại nhưng đầu kia điện thoại không có ai nói chuyện. Phong lão phu nhân nghĩ một chút, vội vàng sắp xếp người đến Nguyên gia xem thử.
Thế nhưng đợi lúc bà ta đứng lên, theo thói quen gọi "Chi Bình" thì mới ý thức được con dâu Trang Chi Bình của bà ta đã bị bắt.
Những năm này Phong lão phu nhân đã quen sai sử Trang Chi Bình, đột nhiên bây giờ không còn trợ thủ như vậy nữa, bà ta cũng rất đau khổ. Hơn nữa bà ta phát hiện, trong nhà trong trong ngoài ngoài dường như cũng không có người nào sử dụng được, ngay cả con trai Phong Diệc Viễn của bà ta cũng bị què, không làm được việc gì.
Phong lão phu nhân chỉ có thể bảo tài xế lái xe, tự bà đi một chuyến. Phong lão phu nhân vừa được người đỡ tới cửa Nguyên gia đã bị một cái chén bay tới đập trúng đầu.
"Ai u..."
Phong lão phu nhân bị đánh một cái, không đứng vững trực tiếp ngã trên đất, mảnh thủy tinh trên mặt đất cũng đâm vào cánh tay bà ta. Phong lão phu nhân chưa từng gặp qua chuyện như thế, lại thấy hai người trong phòng đang đánh không chết không thôi, tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.
Tài xế nhanh chóng đưa Phong lão phu nhân đến bệnh viện.
Những chuyện này xảy ra quá vội vàng khiến Phong gia cũng không kịp chuẩn bị, chờ đến giữa trưa, Phong lão phu nhân, Phong Diệc Thục và Nguyên Lục Nghệ đều đã nhập viện.
Chuyện này không nhỏ cũng không lớn nhưng lại bị bộ kiểm tra kỷ luật Bắc Quyền Thành để mắt tới, quyết định tra rõ người thao túng phía sau.
Thật ra thì người mà bộ kiểm tra kỷ luật nhìn chằm chằm chính là Quân Mặc Hàn, bọn họ muốn nắm một chút khuyết điểm của anh nhưng vẫn luôn không có cơ hội, chỉ là lần này bọn họ lại tra được một chút dấu vết.