Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thời điểm Quân Mặc Hàn vừa bước ra bước đầu tiên, mọi người phảng phất có cảm giác bước chân của anh như đang đạp trong tim tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều muốn quỳ xuống hành lễ với anh, người kia sao có thể cao cao tại thượng, có khí thế như vậy, còn cả phong thái cao quý đó nữa, đây đều là cảm giác không hẹn cùng gặp của những người ở đây.
Chỉ vì trên người người đàn ông này tản ra khí thế quá kinh người.
Phong Tố Cẩn si mê ngắm nhìn Quân Mặc Hàn mặc quân trang, quá hoàn mỹ, cô cũng không tìm được một từ nào để hình dung anh. Chỉ là anh quá ưu tú như thế lại khiến cô có cảm giác bản thân mình cách anh quá xa. Trong lòng Phong Tố Cẩn vô cùng bối rối, cô không thích cảm giác cách xa này.
Chờ khi Quân Mặc Hàn đi đến trước hai hàng lính đặc chủng, anh đưa tay làm lễ với tất cả mọi người. Âm thanh pháo mừng lại vang lên, mười mấy người lính đặc chủng đều cúi chào, hô lớn.
"Thị trưởng tốt!"
Một tiếng kêu này đinh tai nhức óc, phảng phất vang tận mây xanh, mang theo lực lượng cường đại.
Khóe miệng Quân Mặc Hàn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Anh cười, phảng phất thiên địa phong hoa, nháy mắt phương hoa trở thành vĩnh hằng, tuyệt diễm mỹ lệ như vậy khiến ánh mắt nhiều người cũng bắt đầu choáng.
Sau đó, nụ cười này của Quân Mặc Hàn được mọi người xưng là kiệt tác nụ cười vĩnh hằng.
Bởi vì có rất nhiều người đến xem lễ nên đều không thể quên được nụ cười kinh diễm này, mặc dù rất nhạt nhưng vẫn lưu lại trong trí nhớ của mỗi người.
Phong Tố Cẩn sâu sắc nhìn Quân Mặc Hàn, biết được lúc này anh tỏa hào quang rực rỡ, chói mắt người nhìn.
Cô hít sâu, để cho mình giữ vững tỉnh táo.
Xoạt xoạt ⎯⎯
Tiếng chụp ảnh của phóng viên không ngừng vang lên, lúc đầu có rất nhiều phóng viên đều đã nghĩ xong cách diễn đạt, còn muốn phỏng vấn vị thị trưởng mới này nhưng khí thế phô trương như vậy, còn có bảo tiêu che chở nên bọn họ nào còn dám tiến lên, chỉ có thể đứng xa chụp.
Quân Mặc Hàn đi tới bên ngoài cửa lớn chính khách, có rất nhiều quan chức cũng đã chờ ở đó.
Bọn họ cũng bị dạng ra sân như thế trấn trụ, luôn có một loại cảm giác bị thị trưởng mới làm cho khiếp sợ.
Quả nhiên xuất thân quân đội không giống với người thường, khí tràng lại kinh người như thế!
Mọi người sững sờ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, gương mặt vội nở nụ cười đi nghênh đón người.
"Quân thị trưởng!"
"Quân thị trưởng!"
Trên mặt mọi người đều rất nhiệt tình, Quân Mặc Hàn chỉ cười nhạt một tiếng, bắt tay với từng người.
Lực tay anh rất mạnh, những người bắt tay với anh đều có thể cảm giác được sự áp bách từ người anh truyền tới, có người chịu không được áp bách như vậy, trên người cũng toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi mọi người còn nghĩ muốn làm các loại ra oai phủ đầu với vị thị trưởng mới này, mệnh lệnh là của anh, bọn họ bằng mặt không bằng lòng. Cho anh biết Bắc Quyền Thành này cũng không phải do một thị trưởng ngoại lai như anh định đoạt. Nhưng hôm nay có tràng diện như vậy, tính toán trong lòng nhiều người chỉ có thể bị đánh tan.
Vị này qus mạnh, có lẽ bọn họ thật sự không phải là đối thủ của anh, vẫn nên nghe lời thì tốt hơn.
Giờ khắc này mọi người cũng nhận thức được rõ ràng một sự thật, hóa ra thị trưởng và phó kiểm tra kỷ luật, còn có vài người quan viên khác bị bãi nhiệm có lẽ là do vị thị trưởng mới này làm.
Có thể dùng một năm để chỉnh đốn thôn Thanh Đằng, dùng thời gian một năm chỉnh đốn trấn Thanh Đằng, đó tuyệt đối không phải dựa vào vận khí là có thể làm được, còn cần có thực lực.
Thật ra thì chẳng những phải có thực lực mà có lẽ phải có sự quyết đoán mạnh mẻ và cả lực uy hiếp, có dũng có mưu, một thứ cũng không thể thiếu.
Chẳng trách người ngoài kia đều nói anh là truyền kỳ!
Người có thể làm quan viên ở Bắc Quyền Thành thì cũng đều đã tu luyện đến cấp bậc hồ ly nhưng khi so sánh với Quân Mặc Hàn thì tất cả vẫn còn kém xa!
Lúc vị Quân thiếu này mười tuổi đã bắt đầu rèn luyện trong quân đội, khi mười sáu mười bảy tuổi đã có thể thống lĩnh một bang hơn ba chục binh lớn tuổi hơn mình, có thể khiến cho mọi người ngoan ngoãn thì vị này thực sự có bản lĩnh!
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥