Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lần đầu tiên Phong Tố Cẩn nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp tuyệt diễm như vậy, nếu như anh ta trang điểm thành phụ nữ thì đoán chừng là khiến người ta rất khó nhìn ra.
Phong Tố Cẩn nhìn có chút ngây người. Quân Mặc Hàn hơi dùng sức nắm chặt tay cô.
"A Cẩn."
Cô lập tức hoàn hồn, ngượng ngùng nói.
"Thật xin lỗi."
Cô thè lưỡi với Quân Mặc Hàn, đôi mắt mở to, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, cô muốn nói người đàn ông này giống như yêu tinh. Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ cười, chỉ có điều trong mắt đều là sự dung túng và cưng chiều. Anh nói với người đàn ông kia.
"Giới thiệu với cậu một chút, đây là vợ của tôi, Phong Tố Cẩn."
Mi tâm xinh đẹp của người đàn ông khẽ động, vô cùng hứng thú nhìn Phong Tố Cẩn.
"Phong Tố Cẩn sao? Nghe danh đã lâu."
Ánh mắt người đàn ông có chút sâu, anh ta nhìn về phía Quân Mặc Hàn nói.
"Tôi thật không thể tưởng tượng nổi, cô ấy thật sự là người phụ nữ của cậu?"
"Thật trăm phần trăm, chẳng qua cũng chỉ nói cho cậu biết, còn bên Đế Đô thì cậu vẫn phải giữ bí mật, tôi không muốn cuộc sống của cô ấy bị ảnh hưởng."
"Tôi hiểu rõ."
Ánh mắt Phong Tố Cẩn có chút nghi hoặc, không hiểu được cuộc đối thoại của hai người. Rất nhanh Quân Mặc Hàn liền giới thiệu với cô.
"A Cẩn, đây là bạn của anh, Nạp Lan Băng Trần, đến từ Đế Đô, là người của gia tộc Nạp Lan."
Gia tộc Nạp Lan?
Nghe thấy hai chữ Nạp Lan, cả người Phong Tố Cẩn không nhịn được mà run một cái, nghĩ tới những thứ đã qua, đáy lòng cô đều run rẩy. Cô nhìn kỹ lại người đàn ông xinh đẹp trước mặt, anh ta thật sự là người của gia tộc Nạp Lan? Nhưng mà anh ta không giống với Nạp Lan Vân Thanh, bọn họ thật sự là anh em sao? Nhưng từ lúc cô học đại học cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Nạp Lan Vân Thanh nhắc về chuyện trong nhà.
Quân Mặc Hàn đang cầm tay Phong Tố Cẩn, cảm giác ngón tay của cô trong chốc lát đã bắt đầu phát lạnh.
"Sao vậy A Cẩn?"
Phong Tố Cẩn nghe thấy thanh âm ôn nhu của Quân Mặc Hàn lập tức hoàn hồn lắc đầu.
"Gia tộc Nạp Lam hình như rất có tiếng tăm."
Nạp Lan Băng Trần đứng ôm tay, hừ một tiếng rồi nói.
"Tôi chẳng qua chỉ là thượng quan dòng họ gia tộc Nạp Lan, cũng không tính là người của Nạp Lan gia."
Quân Mặc Hàn nhìn Nạp Lan Băng Trần, nói.
"Nói chuyện đừng dọa cô ấy."
Nạp Lan Băng Trần buông tay xuống, nụ cười như có thâm ý khác nhìn thật sâu vào trong mắt Phong Tố Cẩn rồi nói với Quân Mặc Hàn.
"Lần đầu tiên thấy cậu xem một phụ nữ như bảo bối như vậy, nếu cậu đã không có chuyện gì thì tôi sẽ về trước."
"Ừ, có chuyện thì ngày mai rồi nói."
Sau khi Nạp Lan Băng Trần rời đi, ánh mắt Quân Mặc Hàn liền khóa trên người Phong Tố Cẩn. Dường như anh đã biết được chút gì đó nhưng cũng không vạch trần, chỉ là nắm chặt tay sưởi ấm cho cô.
Một lúc sau Phong Tố Cẩn cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng mở hộp cơm cho Quân Mặc Hàn ăn.
Vết thương của anh cũng không có trở ngại gì, anh vốn có thể về nhà nhưng anh muốn lợi dụng chuyện mình bị thương làm văn chương cho nên tạm thời phải ở lại trong bệnh viện "dưỡng thương".
Đương nhiên tin tức Quân Mặc Hàn bị phu nhân của thị trưởng trước ám sát cũng là do anh sắp xếp cho truyền thông công bố ra ngoài. Con người đều rất dễ dàng tiếp thu sự thật mình nhìn thấy trước mắt cho nên khổ nhục kế lần này của Quân Mặc Hàn là để đánh vào lòng người, khi anh chưa chính thức nhậm chức thì nhóm "fan hâm mộ" của anh cũng đã rất đông đảo, tất cả đều đang đòi công đạo cho anh.
Bởi vì Quân Mặc Hàn bị thương nên tổ kiểm tra từ Đế Đô tới cũng không thể không nghiêm khắc chấp hành nhiệm vụ. Còn có thêm sự cố ý chỉ đạo của Nạp Lan Băng Trần, quét sạch một bộ phận viên chức, cũng coi như là dọn sạch một chút chướng ngại ở Bắc Quyền Thành cho Quân Mặc Hàn nhậm chức.
Phong Tố Cẩn vẫn luôn ở bệnh viện cùng Quân Mặc Hàn.
"Về nhà ngủ đi."
"Anh ở đây, nhà trống trơn em cũng không muốn về."
Thật ra thì cô sợ bị bỏ rơi, sợ cô đơn.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥