* Tại sao phải đi học? *
Suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nói trắng ra tôi nghĩ như vậy vì tôi đang trễ học và đương nhiên tôi đang cố gắng chạy thật nhanh đến lớp trong sân trường. Thật ra tôi đã tự nhắc bản thân là phải dậy thật sớm. Và khi đồng hồ reo vào sáu giờ, tôi cứ lim dim trong cơn ngủ và cứ nằm lăn lóc trên cái giường êm ái của mình. Rồi hậu quả tệ hại như bây giờ đây.
- Haizzzz
Tôi thở dài trong chán nản. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không bị ăn năm hay mười roi từ thầy giám hiệu đáng kính của trường tôi. Mà khoan đã… hình như dây dài tôi bị tuột rồi. Dù đang vội thật nhưng nếu tôi vấp phải và té thì sao?? Chẳng phải tình hình sẽ tồi tệ hơn sao? Nghĩ vậy nên tôi đành dành chút thời gian ngồi quỵ xuống để cột dây dài. Trong lúc đang cột dây, bổng nhiên từ đằng xa có một cái bóng bắt đầu chạy đến với vận tốc rất nhanh.
- Aaaaaaaaaaa!!!
-TRÁNH RA!!!!!!!!!!!
Vì đang ngồi quỵ xuống nên tôi không thể né tránh được cái bóng người bí ẩn ấy. Thấy vậy thì…
- Hơ……….
Cái bóng ấy đã dùng một lực nào đó tác dụng lên cái lưng của tôi, có vẻ như là bàn tay. Khi bàn tay ấy vừa rời ra tôi ngước lên và nhìn.
* Ồ!!!*
Lòng tôi đã thốt lên từ ấy. Người trước mắt tôi chính là một cô gái. Cô ấy có hồng được cột lên theo kiểu tóc đuôi ngựa, khá dài và nó trông như màu của một bông hoa sen ấy. Thân hình thì không quá to cũng không quá nhỏ, có vẻ cỡ mình thôi... mà nhìn kĩ thì hình như mình cao hơn. Và với cái cơ thể nhỏ nhắn ấy gần như tung một cú xoay vòng trên không trung rồi đáp xuống đất… trong thật kỳ diệu. Cầm cái cặp lên, cô ấy liếc đôi mắt nhìn tôi, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười tinh ranh và nói:
- Xin lỗi! Tôi không cố ý.
Nói xong cô ấy chạy đi một mạch bỏ lại mình tôi đang trong tình trạng ngơ ngác. Tôi cứ rằng cô ấy sẽ đưa tay của mình và kéo tôi đứng dậy rồi hai chúng tôi sẽ đi cùng nhau lên lớp...
- Ủa? Mà khoan...
Cô ấy là ai? Mình chưa bao giờ gặp cô ấy trong trường này bao giờ cả... hành động của cô ấy khi nãy... có vẻ hơi khiếm nhã ấy nhỉ.... chắc tại đang vội... hay là... trễ học chăng?
- TRỂ HỌC
Tôi bổng nhớ chuyện cấp bách ấy và dẹp tan mọi suy nghĩ trong đầu mình về cô gái bí ẩn ấy. Tôi vội chạy thật nhanh đến lớp.
Chỉ trong tích tắc tôi đã chạy đến lớp của mình và đang thở dốc vì quá mệt. Tôi bắt đầu bước chân vào lớp và nói:
- Thưa cô! Em xin lỗi vì đã...
Lại thêm một ngạc nhiên nữa, cô gái bí ẩn khi nãy đang đứng trong lớp tôi. Tôi ngạc nhiên đến nín họng và không nhớ những gì mình định nói thì cô giáo lớp tôi, là cô Thanh, cô nói:
- Được rồi! Em vào chổ ngồi của mình đi!
Tôi bước chân vào lớp và khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô gái ấy. Khi đã ngồi yên vào vị trí của mình. Cô Thanh bắt đầu nói:
- Các em đâu là học sinh mới của lớp ta. Bạn ấy tên là...
- Linh Lan!
-Hân hạnh được gặp mọi người!
- Ơ khoan...
Cô Thanh vẫn chưa nói xong thì cô gái bí ẩn ấy đã nói tên của chính mình cho lớp nghe. Mọi người khá ngạc nhiên vì sự việc mà cô gái này vừa gây ra, tôi cũng là người bỡ ngờ không kém.
- À.. ờ... Linh Lan.... vậy em ngồi ở....
- Thưa cô! Em sẽ ngồi ở chổ trống đằng kia ạ!
Nụ cười ấy lại xuất hiện trên môi, dù cô ta chủ động trong chuyện sắp xếp của cô. Chỉ ngón tay của mình vào chổ ngồi phía trước. Tôi chợt nhận ra đó chính là chổ ngồi trống ở kế bàn mình.
Nói xong Linh Lan bước đến chổ ngồi vừa nói và ngồi vào chổ ấy. Cô vẫn thản nhiên nhìn mọi người xung quanh trông như không có chuyện gì xãy ra mặc dù cô có nhưng hành động khá kỳ quặc trước lớp.
Cô Thanh đứng lặng một hồi như vừa bị tác động bởi một thứ gì đó đến nỗi không biết nói gì giờ đã bình tĩnh lại và kêu cả lớp lấy sách vở ra học bài.
RENG!!!
.Đã hơn năm giờ đồng hồ trôi qua, tính cả giờ ra chơi thì bây giờ là giờ tan học.Tôi rất vui mừng vì tiết học này đã kết thúc. Nhưng đối với tôi việc này vẫn chưa xong vì bây giờ tôi vẫn phải sinh hoạt ở CLB nữa. Không như bao người khác tôi lại tham gia vào một CLB khá lạ.. mà nói đúng thì khá nổi tiếng trong trường. CLB Bí Ẩn. Thay vì các CLB khác sẽ có một căn phòng riêng ở trong trường nhưng CLB của tôi lại nằm trong một ngôi nhà khá cũ ở phía sau trường, nghe có vẻ tồi tàn nhưng thật sự thì nếu vào trong thì nội thật không đến nỗi tệ. Nó có những thứ cần thiết như bàn, ghế, máy tính, wifi,... và một số thứ khác. Sỡ dĩ CLB của tôi nằm ở đó cũng có lí do riêng và không phải ai muốn cũng vào được vì CLB chỉ có một số người được ưu tiên mới vào được mà thôi.
Mở cửa vàoo trong, tôi bắt gặp Hương và Hoàng vẫn đang ngồi chờ sẵn trong đó. Tôi bước vào, ngồi lên ghế và hỏi:
- Ủa? Ánh Dương và Hải Đăng đâu?
- Ánh Dương và Hải Đăng đó hả? Cậu nhìn phía sau mình đi!
Nghe Hương nói tôi bất giác quay lại phía sau, không hiểu từ khi nào mà Hải Đăng và Ánh Dương đã đứng đằng sau tôi. Tim tôi như muốn thét lên vì giựt mình nhưng mà thôi. Ánh Dương vẫn nụ cười trong thân thiện nói:
- Ối chà ối chà! Đừng đùa nữa, chúng ta vào việc chính thôi nào.
Nghe Ánh Dương nói vậy lòng tôi được trấn an hơn một chút nhưng vẫn giữ cảm giác lo sợ trong lòng vì cái sự bất giờ lẫn đáng sợ mà Ánh Dương và Hải Đăng vừa tặng tôi. Tôi ngồi trong im lặng, còn Ánh Dương tựa như là lãnh đạo ngồi ở trung tâm hai dãy ghế, vời vẻ mặt nghiêm túc, không còn trêu đùa như hồi nãy nữa. Con mắt trông sắc bén hơn, ngước nhìn chúng tôi và nói:
-Tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ. Bây giờ tôi có chuyện rất gấp phải thông báo cho mọi người biết. Mọi người có lẽ nhận ra, gần đây có nhiều hiện tượng rất bất thường đại loại như: đã hết mùa mưa nhưng vẫn còn những cơn mưa bất chợt đến và không ai hay biết, những ngôi nhà bỏ hoang lâu bổng nhiên xuất hiện những hạt bụi tựa như… bụi tiên.
-Cậu nói phải, những hiện tượng này thật sự rất kỳ lạ, chẳng lẽ lại có người nào đó muốn tìm Vesta sao?
Với ánh mắt mang nặng sự lo lắng, Hương chợt thốt lên nói. Có vẻ cô ấy đã nói đúng nên Ánh Dương nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ và không nói gì cỡ một đến hai phút.
-Có lẽ cậu nói đúng..
Ánh Dương bắt đầu đáp lại câu hỏi của Hương, không dừng lại ở đó. Cô ấy nói tiếp:
-Có lẽ trong chúng ta ai cũng biết. Vesta chính là một viên pha lê mang sức mạnh vô tận, có thể nói người nào sỡ hửu Vesta có thể làm phá hủy một hành tinh trong tích tắc, và gần như sức mạnh của nó có thể làm bá chủ cả ngân hà. Nếu như người đang kiếm Vesta là một người tốt thì tớ không nói nhưng còn lỡ như là một tên có dã tâm lợi dụng Vesta để làm việc xấu thì chuyện này đáng lo đấy!
Với giọng nói đầy lo lắng của Ánh Dương, cũng đủ hiểu mức nghiêm trọng của chuyện này là như thế nào. Bầu không khí trong căn phòng lúc bấy giờ thật sự rất ngột ngạt đến nỗi tôi muốn phá tan đi nhưng tôi lại không biết phải làm như thế nào. Lòng tôi như muốn vỡ tung vì sự ngột ngạt này. Tôi phải làm sao đây?..
-Khoan đã.
Đánh tan sự ngột ngạt trong im lặng đến đáng sợ này, Hải Đắng đứng dậy và nói:
-Hiện nay ngoài sự việc này ra, mình còn cảm nhận được một chuyện khác. Hình như ngoài Hạo Thiên, Hoàng, Hương và Ánh Dương thì mình cảm thấy có một sức mạnh nào đó đang len lỏi và rất gần gủi với chúng ta.
- Cậu nhắc tôi mới nhớ hình như bây giờ tôi cũng cảm thấy một sức mạnh nào đó.. nhưng nó là gì thế?
Đáp trả lại lời nói của Hải Đăng, Hoàng lên tiếng. Dù chuyện này có vẻ đáng lo nhưng mà trông mặt cậu ta thì cứ như không có chuyện gì xãy ra. Tự nhiên nhìn cậu ta mà tôi cảm thấy nhớ một người nào đó….
-Thôi! Tạm gác vụ này qua một bên đi! Các cậu vẫn còn nhớ việc cần làm vào tối nay chứ?
Ánh Dương cất tiếng nói sau một thời gian im lặng… có vẻ bây giờ không còn ngột ngạt nữa mà mọi người trong phấn khởi hơn.
-A, nhớ chứ!
Mọi người đồng thanh đáp. Chiều nay chúng tôi được phân công nhiệm vụ là bắt những người lạm dụng phép thuật đến từ thế giới khác để làm việc xấu, sau đó trả chúng về thế giới cũ để chịu hình phạt của pháp luật. Và đương nhiên chúng tôi không đi chung một nhóm bởi lẻ công việc nhiều lắm nên chúng tôi mỗi người ôm một đống việc.
-Thôi được rồi! Mọi người quay về nhà đi! Buổi họp CLB đến đây là kết thúc.
Nghe Ánh Dương nói xong, tất cả mọi người đều xách cặp của mình ra về. Tôi thì chỉ muốn một buổi chiều thảnh thơi mà thôi vậy mà lại phải đi làm nhiệm vụ nữa chứ. Mà thật ra thì làm nhiệm vụ này chúng tôi cũng được hưởng lời chứ không phải là làm công không. Lợi ích của chúng tôi có thể là tiền, trang bị hay dược phẩm.. Nghĩ lại cũng không quá tệ vì thật sự tôi cũng không muốn ở nhà mãi cho lắm…
-Ơ!
Bấc chợt tôi có cảm giác như một ai đó đang theo dõi tôi, tôi nhìn xung quanh nhưng chỉ có học sinh và giáo viên trong trường, ngoài ra cũng không có ai là khả nghi. Tôi nghĩ chắc tại mình đang mệt nên sinh ra ảo giác mà thôi. Mà lỡ như đó là thật thì sao? Tôi tự hỏi chính mình.
Về đến nhà, tôi chạy lên phòng ngủ. Quăng cái cặp lên bàn, tôi nằm bệch xuống giường.
-Trời ơi sao mệt dữ vậy nè!!!
Tôi cứ than vãn mãi không thôi bổng có tiếng gõ cửa
Cốc cốc!
Một bàn tay đã mở cánh cửa đó ra, dáng người phụ nữ quen thuộc.. là mẹ tôi..
-Hạo Thiên! Con đang làm gì đấy?
Tôi nhìn ngáo ngác xung quanh hồi lâu như làm lơ lời nói của mẹ, song tôi trả lời
-Dạ…con mới đi học về nên hơi mệt thôi ạ… con chỉ định…
Tôi chưa kịp nói xong thì mẹ đã cắt ngang lời nói của tôi.
-Ừ, vậy được rồi.
Tiến lại gần tôi, mẹ cầm lấy tay tôi xong chỉa tay của bà ra đưa cho một cọc tiền và nói:
-Đây! Con giữ lấy số tiền này mà tiêu xài hay mua sắm đồ mà con cần đi nhé! Giờ mẹ và ba có công việc gấp ở ở nước ngoài phải đi bây giờ, con ở nhà giữ gìn sức khỏe nha. À nhớ ăn uống điều độ nữa.
-Dạ..
Tôi thều thào đáp trả lại lời nói của mẹ. Bổng có một tiếng kêu rõ to cất lên…. Đó là giọng của ba tôi.
-XONG CHƯA??? TRỂ GIỜ RỒI ĐÓ!!!
-ĐỢI TUI CHÚT!!!
Thế là mẹ tôi vội vàng đi xuống lầu, bà chẳng thèm nhìn tôi nói lấy con câu “ tạm biệt “ rồi bỏ đi.
• Ồn ào ////
Đứng ngoài ban công, nhìn chiếc xe bốn bánh của ba mẹ chạy ra khỏi cổng, tôi cảm thấy khá buồn nhưng đối với tôi thì đó là chuyện bình thường bởi gần như tôi đã quen với cuộc sống cô đơn rồi.
Đối với ba mẹ tôi thì tiền là tất cả, con cái của họ thì họ chỉ cần cho nó tiền thì đã đủ rồi. Ngoài tiền ra thì họ không còn biết cho nó cái gì khác cả. Đó chính là lí do vì sao tôi không thích ở nhà đấy!
Chợt tôi liếc nhìn cái đồng hồ được treo trong phòng.. đã 1 giờ rưỡi rồi sao? Sao nhanh quá vậy? Tôi có cảm giác mình chỉ mới về nhà một chút thôi mà. Thấy vậy tôi đành sửa soạn trang phục thật nhanh, song tôi đứng ở trung tâm căn phòng rồi tôi nhắm mắt lại một lúc…
Một ánh sáng bắt đầu xuất hiện xung quanh chân tôi càng ngày càng sáng thêm, những ánh sáng ấy kết tinh lại với nhau và tạo thành một vòng tròn ma thuật xoay quanh tôi. Rồi thoáng chốc tôi lại biến mất.
Vòng tròn ma thuật ấy đã đưa tôi đến một nơi khác, đó là một căn nhà bỏ hoang. Đến nơi tôi nhìn xung quanh thi biết mình đang ở trên một cái gác và ở dưới cái gác ấy có một nhóm người khoảng từ năm đến sáu tên, trông cũng chả tốt lành gì đâu.
Gần chúng có một cái thùng hàng, tôi nhìn bên trong chiếc thùng ấy có mấy cái bọc bên trong chúng là một thứ gì đó màu trắng, thuốc phiện à. Có vẻ vui đấy, vì đây là lần đầu tiên tôi đi bắt bọn buôn bán thuốc phiện đến từ thế giới khác đấy.
Bất chợt chúng nghe được tiếng động và tôi từ trên cao nhảy xuống làm cho chúng một phen khiếp vía.
-Ai??Ai đấy?
Bọn chúng hoảng loạn la lên, tối cất giọng nói của mình lên.
-Chà, không ngờ hôm nay mình lại gặp bọn buôn bán đồ cấm, phải làm gì giờ đây??
Một nụ cười khinh xuất hiện trên khuôn mặt của tôi. Bọn chúng bắt đầu lấy lại bình tĩnh và nói:
-Đừng nói ngươi…ngươi là người trong nhóm ‘Năm Tinh Tú’ ở thế giới phép thuật lừng danh đúng không?
-Ha, được mọi người mấy người như bọn ngươi biết đến thì ta cũng không lấy làm vinh dự lắm… vì..
Nói đến đây tôi giờ bàn tay phải của mình lên, chỉ thẳng ngón trỏ của mình vào chúng. Lập tức xung quanh chúng xuất hiện những quả cầu thủy tinh trăng không biết từ đâu mà xuất hiện như những khối pha lê, tiếp lời câu nói khi nãy tôi nhép miệng…
-Các người… chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.
Vừa dứt câu những khối thủy tinh xung quanh chúng phát quan và gây ra những tia sét với ánh sáng màu trắng xanh lên người bọn chúng.
-Ôi da!!! Hình như mình đã quá tay rồi ấy nhỉ?
Có lẽ tôi đã dùng sức hơi lớn nên bọn chúng gần như đã ngất xỉu, chúng vẫn còn giữ sự tỉnh táo nhưng lại đang trong trạng thái bất động.
Tôi thả lỏng các ngón tay phải của mình, lập tức lại có một vòng tròn ma thuật xuất hiện để đưa chúng quay lại thế giới bên kia. Trước khi chúng được chuyển đi thì có một tên trong đó đã gượng sức nói:
-Ngươi… ngươi nhớ chuyện này đấy! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
-Nghe ngươi nói như một lời thách thức ấy nhỉ? Mà ngươi yên tâm đi, trở lại thế giới bên kia thì ngươi cũng chẳng có cơ hội nào quay lại đâu.
-Đồ khốn!
Hét lên trong vô vọng rồi biến đi, tôi cảm thấy vui lên một chút vì mình đã hoàn thành nhiệm vụ đã được giao một cách xuôn sẻ.
-Bốp…bốp..
Một tiếng vỏ tay của ai đó vang lên, tôi ngạc nhiên lẫn lo lắng nhìn xung quanh. Nghĩ thầm trong bụng không lẽ vẫn còn người khác. Chợt tôi ngước lên nhìn trên bậc thang của cái gác ấy…một bóng người… bóng người kì lạ ấy chợt nhảy xuống chổ tôi và tiến lại gần tôi hơn..
Tôi chợt nhận ra bóng đen đó chính là một cô gái, cô ta có mái tóc màu hồng được cột lên thành hai chùm dài, đôi mắt màu vàng như nắng,trang phục tựa như thủy thủ với tông màu cam và càng là chính.
-Cô…là ai?
Tôi vội nói lên. Với đôi môi đang mỉm cười, người con gái ấy bắt đầu mở miệng:
-Cậu giỏi thật đấy! Chỉ có một chút xíu sức lực thôi cũng đủ sử bọn chúng tiêu tùng rồi.
-Tôi khá là NGƯỠNG MỘ cậu đấy!
Đôi mắt tôi mở to ra vì những lời nói ấy, tôi đang tự hỏi cô ta là ai, tại sao lại ở đây kẻ thù chăng? Tôi khá là bối rối.
-Thôi. Giao tiếp với cậu nhiêu đây là đủ rồi. Tạm biệt!
Nói rồi cô ta lập tức biến mất. Không giống như tôi, có một ấy sáng gì đó toát ra từ cơ thể cơ ta rồi đã đưa cô ta đi. Tôi vẫn chưa định hồn được tôi tự nghĩ về cô gái đó.
KẺ THÙ hay ĐỒNG MINH?
Tôi có cảm giác, mình sẽ gặp lại cô ấy.