Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 50: Sức Mạnh Lĩnh Vực




Trường Vũ từ trong cơn choáng váng đau nhức như búa bổ mà dần tỉnh lại, cậu phải khó khăn lắm mới hé mở được đôi mắt nặng trịch của mình ra một tí, còn muốn cử động hay ngồi dậy là chuyện bất khả thi với cậu vào lúc này.

Khi những hình ảnh nhòe nhòe trước mắt dần tụ lại và trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy một con bạch tuộc khổng lồ đang vung cao tám chiếc đuôi đập mạnh xuống đất, cách đó không xa là một vòng tròn lửa từ dưới đất phun cao lên trời, sức nóng dường như lan tỏa đến tận chổ này.

Nhưng khiến cậu ngạc nhiên nhất là hai thân ảnh quen thuộc đang lơ lững trên đầu cậu lúc này, hình như là hai khối sắt thì phải.

Phải mất vài giây sau cậu mới nhận ra, hai thân ảnh chẳng phải vô cùng quen thuộc hay sao.

"Anpha...Beta..." Trường Vũ muốn mở miệng gọi nhưng cậu chẳng thể hé mở được đôi môi khô khốc và dính chặt của mình lúc này, hai tiếng gọi vừa rồi chỉ thuần túy là suy nghĩ trong đầu cậu vang lên mà thôi.

[ROBOT ANPHA – SẴN SÀNG ĐỢI LỆNH]

[ROBOT BETA – SẴN SÀNG ĐỢI LỆNH]

[ROBOT OMEGA – SẴN SÀNG ĐỢI LỆNH]

Ba bảng hiển thị ngay lập tức hiện ra đáp lại suy nghĩ của cậu, Trường Vũ cảm thấy vô cùng vui mừng, thảo nào cậu nhìn thấy quen như vậy, đây chẳng phải là hai con robot đắc lực đã cùng cậu trải qua trận chiến ở sa mạc sao. Tính toán ra thì cậu mới lạc mất chúng chỉ tầm vài tháng mà tưởng chừng như đã lâu lắm rồi. Ơ, rồi Omega là gì vậy?

Không đợi cậu thắc mắc thêm về cái tên lạ lẫm kia thì hai âm thanh nổ vang ở phía xa đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

Gần như cùng lúc, khi tám chiếc xúc tu của EXP 7 đập về phía Vũ Thần thì đàn ong của X10 cũng đã lao thẳng đến Thành Tân.

[LĨNH VỰC HÀN BĂNG]

[LĨNH VỰC HỎA DIỆM]

Thành Tân giang hai tay sang hai bên, thân thể cậu tạo thành tư thế chữ thập. Ngay lập tức, từ hai tay cậu, hai luồn lửa cực lớn và dài phóng vọt ra xoay quanh người cậu, bay rộng dần ra xung quanh. Vị trí hai luồn lửa bay đến, dưới mặt đất tựa như được chôn sẵn thuốc nổ, những cột lửa liên tiếp phun lên cao tựa như núi lửa phun trào.

Hai luồn khí tựa như ngưng đọng lại, hiện ra hình dạng như hai con rồng dài sống động. Một luồn lửa nữa từ trước ngực Thành Tân lao ra ngay sau đó vài giây, to lớn hơn nhiều hai luồn lửa trước và có hình một khối cầu lửa. Khối cầu lao nhanh đối kháng trực tiếp về phía đàn ong trước mặt. Chỉ trong khoảng khắc lửa trong khối cầu này cũng dần ngưng thực, hóa ra một con phượng hoàng lửa đang giương rộng đôi cánh rực cháy của mình.

Lúc X10 nhận ra nguy hiểm thì đã muộn, đàn ong kia hoàn toàn không phải đối thủ của phượng hoàng lửa. Khi thân ảnh phượng hoàng bay xuyên qua đàn ong, toàn bộ chúng đều bị đốt cháy đen rồi dần hóa thành tro tan biến vào không khí, không còn sót lại chút vết tích nào. Thừa thế xông lên, thân ảnh phượng hoàng tiếp tục lao thẳng về chiếc tổ đang lơ lững trước mặt mình.

X10 cảm thấy không ổn, vội vàng ra lệnh cho đàn ong còn lại liều mạng kéo chiếc tổ đâm xuyên qua tường lửa, quyết định mở đường máu thoát khỏi chổ này. Nhưng đáng tiếc đã quá muộn, hai con rồng lửa chẳng biết từ lúc nào đã bay xung quanh chiếc tổ, giam cầm toàn bộ hướng di chuyển bằng hơi nóng khủng khiếp mà chúng tỏa ra.

"Làm ơn...làm ơn...tha mạng" X10 trong tổ nhìn Thành Tân, phát ra âm thanh nức nở khẩn cầu, hy vọng người này sẻ thương tình mà tha mạng cho cô.

"ĐI CHẾT ĐI" Thành Tân giương đôi mắt đã hóa đỏ của mình, lạnh lùng thốt lên ba chữ

VÙ...VÙ...PHỪNG...

"Không...không...Aaaa..." Tiếng hét thất thanh của X10 vang lên rồi tắt ngắm ngay lập tức khi thân ảnh phượng hoàng bao trùm lấy toàn bộ số ong còn lại cùng chiếc tổ làm bằng chính thân thể của ả.

Chiếc tổ cháy đen rơi xuống mặt đất bốc lên khói đen khen khét khó ngửi, lúc này toàn bộ đàn ong đã hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẻ không còn một con nào, cả bản thể của X10 cũng đã tan thành tro bụi tan vào không khí, chiếc tổ bằng xương đã nám đen đang lăn nhẹ trên mặt đất trước mắt là vật minh chứng cho X10 đã từng tồn tại trên thế gian này.

[LĨNH VỰC HÀN BĂNG]

Mặc dù X10 la hét vô cùng khủng khiếp nhưng ở bên này X7 cũng chẳng có cách nào giúp cô ta cả, vì gã cũng đồng dạng dính phải rắc rối nghiêm trọng không kém.

Từ dưới chân Vũ Thần, một lớp khí lạnh liên tục phun ra, lan tỏa cực nhanh ra mặt đất xung quanh, đóng thành một lớp băng dày trên mặt đất.

Vũ Thần đưa tay phải giơ lên trước mặt, thong thả nắm tay lại.

RÙNG...RÙNG...RÙNG...ẦM...ẦM...

Từ dưới lớp băng lấy thân ảnh Vũ Thần làm trung tâm trong đường kính 200 mét, vô số những cột băng to dày từ dưới đất đâm mạnh lên trời, trong thoáng chốc đã xuất hiện gần trăm trụ băng kiên cố đang tỏa ra làn khí màu trắng dần che lắp đi Vũ Thần ở giữa, nhìn từ bên ngoài tựa như đang trông thấy một cơn bão tuyết dần thành hình và có suy hướng ngày một lớn.

X7 do cấp cao hơn nên cũng biết nhiều thông tin hơn X10, hắn biết rằng đây là tuyệt kỹ của EXP2, hay còn gọi là Lĩnh vực sức mạnh của những dị năng giả tự nhiên này, thứ mà bọn họ chẳng thể có được.

X10 cắn răng, giờ phóng lao chỉ có thể theo lao, hắn đã dồn toàn bộ sức lực trong đòn tấn công này, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm đường sống trong cận kề cái chết mà thôi.

ĐÙNG...ĐÙNG...

Những xúc tu của X7 đập xuống phát ra tiếng nổ mạnh như tiếng đạn bắn, thậm chí mặt đất bên dưới dường như còn có xu thế run lên nhè nhẹ bởi dư chấn của đòn tấn công đầy sức mạnh này.

Tựa như một con dao chém xuống một khối bông, làn sương mù trắng bị chấn động tản ra hai bên bởi sự tác động của mớ xúc tu. Bất cứ thứ gì nếu phải chạm trán trực tiếp cùng lực tấn công này sợ rằng sẻ chẳng thể nguyên vẹn.

Trường Vũ cũng nhìn thấy, cậu thoáng lo lắng cho anh Vũ Thần trước sức mạnh của quái vật khổng lồ hình dạng bạch tuộc này, cậu thoáng có ý định ra lệnh cho Anpha và Beta bay qua đó cứu viện cho anh.

Nhưng chưa kịp ra lệnh thì làn sương băng tựa như có linh tính mà di chuyển nhanh dọc theo mớ xúc tu, chúng tựa như một đàn kiến đông đúc bị kẻ thù xâm phạm tổ mà bò ra tấn công kẻ dám cả gan đánh đến lãnh địa của mình.

Trong thoáng chốc, làn sương băng đã lan đến gần mặt của X7. X7 cũng nhận ra không đúng, hắn cảm nhận rõ phần đầu những xúc tu của hắn đang tê rần và không thể điều khiển được. X7 cố rút mớ xúc tu về nhưng vô vọng, tám chiếc xúc tu đã bị kẹt cứng ở địa phương nó đang tiếp xúc, giống như bị một thứ keo siêu dính dán cố định vào mặt đất vậy.

GHỪ...GHỪ

X7 phát ra tiếng gầm gừ, cố sức di chuyển bản thân lùi ra xa mớ sương mù bí ẩn đang xâm chiếm cơ thể to lớn của mình lúc này nhưng chẳng thể dịch chuyển được xen ti nào, đám sương mù lạnh buốt đã phà lên cái đầu bạch tuộc to lớn của hắn vào lúc này.

Một bóng dáng nhỏ bé từ trong trung tâm màn sương thong thả bước ra, còn ai khác ngoài Vũ Thần. Trông anh vẫn lành lặng trong bồ quần áo phẳng phiu của mình, trên môi là nụ cười mĩm đầy thân thiện nhưng cũng ẩn chứa vô vàng nguy hiểm.

"Cũng khá đó, một mẫu vật thí nghiệm không tệ chút nào" Vũ Thần đưa hai tay ra vẻ vỗ tay khen ngợi với X7

"Mày...mày...Gừ..." X7 câm tức cố gồng sức kéo mớ xúc tu ra

"Có cố gắng đó, nhưng kẻ thông minh là kẻ có thể nhìn thấy rõ tương quan lực lượng giữa bản thân và đối thủ" Vũ Thần chậm rãi nói, tựa như đang giảng giải cho học trò một đạo lý sâu xa để làm người vậy.

"Ghừ...Ghừ...Mày...mày...tao giết...mày..." Sau khi thốt ra câu cuối cùng thì một lớp sương trắng như bông tuyết lan trên làn da khổng lồ của X7, hoàn toàn phủ lấy toàn bộ thân thể hắn như một bức tượng điêu khắc từ băng.

Đám sương mù ở vị trí Vũ Thần đứng khi nãy cũng đã tan hết, để lộ ra hàng trăm những cột trụ băng cao ngất, chi chít nhau với phần đầu là mũi nhọn, những xúc tu của X7 đã bị những cột băng này đâm thủng. Nhưng lại chẳng có giọt máu nào chảy ra cả, sức lạnh của những cột băng đã đóng băng những xúc tu cùng máu bên trong nó.

Nhìn tổng thể từ xa thì những trụ băng này có hình dạng như một bông hoa đang nở rộ, với hàng trăm những trụ băng đang tỏa hơi lạnh xếp cạnh nhau tạo thành từng vòng cánh hoa ngay ngắn, phần trung tâm đóa hoa cũng chính là vị trí mà Vũ Thần đứng khi nãy.

PHỪNG

Thành Tân đi lại gần, ngước đầu nhìn bức tượng băng khổng lồ kia, một quả cầu lửa xuất hiện trên tay cậu.

"Đừng, hắn còn có ích" Vũ Thần đưa tay ngăn lại hành động tàn sát của cậu em

"Hừ..." Thành Tân phát ra tiếng thở mạnh, thu hồi ngọn lửa xoay người đi về phía ba người Trường Vũ bên này, Vũ Thần cũng đi theo ngay sau lưng.

Lúc đi ngang qua đóa hoa khổng lồ từ hàng trăm trụ băng Vũ Thần vung tay. Những trụ băng to lớn ngay lập tức hóa thành vô số những bông tuyết tản mác trong không khí, thoáng chốc biến mất, nhưng lớp băng đang bao phủ lấy X7 thì vẫn còn, thậm chí là có xu thế ngày một dày hơn.

"Ổn chứ em trai?" Vũ Thần hỏi Trường Vũ, kẻ đang nằm như cá chết dưới mặt đất trước mắt cậu, ánh mắt cậu thoáng lướt thấy hai kẻ quen thuộc nằm cạnh nhóc.

« Em...khục...khục... » Trường Vũ cố sức đáp nhưng một cơn đau nơi lồng ngực khiến cậu phát ra tiếng ho sặc sụa

Thành Tân cúi xuống ra hiệu cậu đừng nói gì cả, Vũ Thần móc trong túi ra một chiếc điều khiển trong lòng bàn tay, giơ lên cao rồi ấn nút trên nó.

Ít phút sau chiếc phi cơ của Vũ Thần đã tự động bay đến, vận chuyển năm người về lại thành phố.

30p sau, từ trong chiếc tổ cháy đen của X10, một con ong có kích thước vô cùng nhỏ rón rén chui ra bên ngoài. Còn ong cẩn thận quan sát bức tượng băng to lớn là X7, đảo mắt nhìn xung quanh vài lượt, đến khi chắc chắn không có ai mới từ từ bay là là trên mặt đất giữa những bụi cây và đá vụn, nhắm thẳng khu rừng lao nhanh đến.

Con ong nhỏ bé bình thường hết sức này chính là X10, trong những giây cuối cùng trước khi bị phượng hoàng lửa của Thành Tân tấn công, cô ả cắn răng quyết định bỏ lại thân xác của mình, đem tâm trí của bản thân nhét vào một quả trứng rồi đem chôn sâu trong tủy xương chính giữa tổ, nhờ vậy mà cô ta coi như may mắn thoát chết.

Nhưng hậu quả là sau này cô sẻ phải ở trong thân xác loài ong như vầy, cô có thể gầy dựng lại tổ của mình, nhưng không có gì có thể đảm bảo cô sẻ phục hồi lại thân xác con người của mình. Giờ cũng không thể nghĩ nhiều đến vậy, trước mắt cô cần tìm đường an toàn về lại tổ chức, hy vọng bọn bác học điên của tổ chức sẻ có cách để tái sinh lại cơ thể cho cô.

X10 vừa bay vừa hoang mang suy nghĩ mà không hề để ý thấy, một tia sáng đen tuyền đang bay cách cô không xa, giữ khoảng cách vừa đủ mặc cho cô có tăng tốc hay đổi bất cứ phương hướng nào đi chăng nữa.

TẠCH

Đến khi X10 nhận ra tia sáng đen lạ thường thì tia sáng đã đến trước mặt cô, tia sáng xuyên thủng toàn bộ thân thể của con ong nhỏ bé, chính thức tiêu diệt hoàn toàn X10.

---------------------------------------------

Nam Thành mở mắt ra, anh đang đứng trong hầm to lớn để phương tiện di chuyển của Vũ Thần, ngước lên nhìn chiếc phi cơ đang từ từ đáp xuống trước mặt mình.

Nét lạnh lùng nguy hiểm trên mặt anh thoáng bị thay thế bằng nét ấm áp đến lạ, nhìn cánh cửa phi cơ dần mở ra.

----------------------------------

Hoàn thành : 28/08/2020

----------------------------------

Ủng hộ BoLinhHong

Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank

Người nhận: Hoàng Bảo Linh

Mã số tài khoản: 108006424771