Chú thích: Thời xưa, 6 ngày = 1 tuần, 30 ngày = 1 tháng, 60 ngày = 1 tiết; ngoài ra còn có một cách tính khác là tuần trăng, 1 tuần = 10 ngày, gồm thượng tuần, trung tuần và hạ tuần
————————————
Diều đứt dây, Kim Quang Dao cũng rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại.
Hắn hao hết sức lực nâng mí mắt nặng trịch lên, phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường đơn giản của mình, một người ngồi bên cạnh.
"Nước..." Kim Quang Dao cảm giác cổ họng khát đến mức muốn bốc khói.
Người trước mắt nghe thấy động tĩnh rất nhỏ của Kim Quang Dao, thân hình khẽ lung lay, lại lập tức rót giúp nửa chén nước đưa tới bên miệng hắn, dùng ngón tay chấm nước giúp hắn làm ướt môi mới đút hắn uống từng chút một.
"Nhị ca?" Kim Quang Dao ngửi được mùi đàn hương lúc người kia tới dìu hắn ngồi dậy, đối phương nhẹ giọng đáp lại.
"A Dao cảm giác thế nào?" Lam Hi Thần chờ Kim Quang Dao uống đủ nước rồi mới dịu dàng hỏi, thanh âm mềm nhẹ đến mức sợ có một chút vô ý sẽ làm Kim Quang Dao kinh hách.
"Đệ ngủ bao lâu rồi?" Kim Quang Dao nhắm mắt hồi tưởng, cũng chỉ nhớ rõ ở Cùng Kỳ đạo mình bị Ôn Ninh ném văng...!toàn thân đau đến mức hắn không nghe thấy gì nữa, cuối cùng ngất đi.
"Một tuần rồi." Lam Hi Thần trả lời.
Y nhớ mình theo Kim Tử Hiên từ Cùng Kỳ đạo trở về Kim Lân Đài chưa được bao lâu, Vân Thâm Bất Tri Xứ liền truyền tin báo có việc gấp liền cùng Lam Vong Cơ trở về, công việc bận rộn không thể phân thân, đến khi rảnh mới phát hiện đã năm ngày trôi qua.
Kim Quang Dao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Lam Hi Thần đến thăm Kim Quang Dao, ngồi bên mép giường một canh giờ liền nghe thấy người nằm trên giường có động tĩnh, lập tức vừa mừng vừa sợ.
Hạ nhân của Kim Tử Hiên canh giữ ở bên ngoài, phát hiện trong phòng có động tĩnh liền thăm dò xem tình hình, vừa thấy Kim Quang Dao tỉnh lại lập tức nhanh chân đi bẩm báo cho Kim Tử Hiên, chỉ chốc lát sau Kim Tử Hiên liền chạy tới.
Kim Tử Hiên vội vội vàng vàng đi vào, thấy Kim Quang Dao đã mở to mắt có thể trò chuyện với Lam Hi Thần, lập tức chen vào giữa bọn họ kéo tay Kim Quang Dao: "Thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Ta sai người gọi đại phu tới." Hạ nhân của Kim Tử Hiên rất thức thời, vội đi mời đại phu.
Kim Quang Dao lắc đầu: "Không sao, chỉ là toàn thân vô lực, rất mệt."
Kim Tử Hiên lúc này mới thoáng yên tâm.
Rất nhanh, đại phu đến xem bệnh cho Kim Quang Dao.
Đại phu bắt mạch xong liền bắt đầu viết đơn thuốc: "Liễm Phương Tôn va chạm quá mạnh nên gan có chút tổn thương, thân thể lại suy yếu từ gốc, về sau phải thường xuyên bồi bổ."
Kim Quang Dao đồng ý.
Hắn biết chính mình cũng không chỉ là căn cốt yếu ớt đơn giản như vậy.
Sửa mệnh một lần, hồn phách sẽ thiếu một phần, lần này hắn sửa lại mệnh của Kim Tử Hiên, kéo theo số mệnh của Giang Yếm Ly và Kim Lăng cũng thay đổi.
Thay đổi này đồng nghĩa với việc sau này hắn sẽ mất đi chức tông chủ, lần này không bị cướp đi mạng nhỏ mà chỉ mất hai phách, xem như trời còn thương hại hắn.
Trong lòng Kim Quang Dao không khỏi trào phúng chính mình: Một kẻ làm hết chuyện xấu trong thiên hạ còn muốn được người khác thương hại, giờ đây lại dùng chính tính mạng của mình để đi thương hại người khác.
Có lẽ trước kia đôi tay mình quá dơ bẩn, bây giờ trở lại quá khứ phải tự mình đi chuộc tội.
Kim Quang Dao cười lạnh, khép đôi mắt chôn chặt cảm xúc hoang đường của mình, ngón tay bắt lấy chăn chậm rãi siết chặt.
Lam Hi Thần ở lại làm bạn với Kim Quang Dao hai ngày mới trở về, trước khi đi còn dặn dò Kim Quang Dao tĩnh dưỡng khỏe rồi lại thường xuyên gửi thư cho y.
Kim Tử Hiên rút ra thời gian trong sự vụ bận rộn, lập tức tới vấn an Kim Quang Dao, lại ngồi trước mặt nhìn chằm chằm Kim Quang Dao một lúc lâu.
"Huynh trưởng có gì muốn hỏi, cứ nói đừng ngại." Kim Quang Dao bị nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên.
Tuy hai ngày này Lam Hi Thần cũng thường chỉ nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, nhưng hắn cũng không cảm thấy lạnh toát sống lưng, thậm chí có thể nói là...!ghét bỏ.
"Đệ..." Kim Tử Hiên châm chước một phen, mở miệng: "Đệ làm sao biết Ngụy Vô Tiện sẽ mất khống chế ở Cùng Kỳ đạo?"
Kim Quang Dao bưng bát thuốc đắng lên thổi thổi, giống như không chút để ý: "Nếu đệ nói, đệ có năng lực biết trước tương lai thì sao?"
"Có phải đệ lấy hồn phách đi trao đổi với thần ma nên mới biết không?" Kim Tử Hiên rốt cuộc rít ra lời bản thân muốn hỏi nhất: "Bốn phách bị thiếu kia, đệ giải thích thế nào?"
Kim Quang Dao khựng lại, chớp chớp mắt giả vờ vô tội ngước nhìn Kim Tử Hiên: "Huynh trưởng đang nói cái gì vậy? Đệ nghe không hiểu."
Kim Tử Hiên lại nhìn chằm chằm Kim Quang Dao hồi lâu, cuối cùng thở dài xua xua tay: "Chắc ta bận việc nhiều quá, đầu óc choáng váng, hồ ngôn loạn ngữ thôi."
"Đệ nghỉ ngơi đi." Kim Tử Hiên nói đứng lên: "Thân thể của đệ còn rất yếu, vẫn cần tĩnh dưỡng."
Kim Quang Dao nhìn Kim Tử Hiên rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa nãy hắn thật sự cảm thấy mình muốn lộ tẩy rồi, tưởng như chỉ nháy mắt sau Kim Tử Hiên sẽ nhảy dựng lên chỉ vào hắn nói hắn là giả mạo, sau đó cho người kéo hắn đi tiến hành tra tấn.
Kim Quang Dao nhìn gương mặt mình soi trong bát đầy thuốc đắng, lặng im hồi lâu, đến khi nhiệt độ chén thuốc trong tay đã nguội lạnh, Kim Quang Dao mới một hơi uống hết.
Kim Quang Dao đặt bát xuống liền nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa.
"Chuyện gì?" Kim Quang Dao hỏi.
"Liễm Phương Tôn, là ta."
Kim Quang Dao nghe thấy thanh âm này, tay khựng lại, rốt cuộc nở nụ cười tươi chân thật đầu tiên sau khi từ Cùng Kỳ đạo trở về: "Tô công tử, vào đi."
Tô Thiệp nghe vậy liền đẩy cửa vào, lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Cái này là ta nhờ người điều phối chế thành, có tác dụng bổ khí dưỡng huyết." Tô Thiệp lấy một lọ sứ nhỏ từ trong tay áo ra đặt bên đầu giường Kim Quang Dao.
"Liễm Phương Tôn, mỗi ngày dùng một viên là có thể nhanh chóng khôi phục thân mình."
Kim Quang Dao nhìn thoáng qua bình sứ kia, sau đó nói: "Ta làm thế nào mới có thể tin tưởng ngươi không bỏ độc dược vào trong này, ngươi có thật lòng tốt với ta hay không?"
Sắc mặt Tô Thiệp hơi cứng: "Liễm Phương Tôn vì sao nghi ngờ ta như thế?"
Kim Quang Dao không trả lời, ngược lại đổi đề tài: "Kim Tử Huân trúng cổ độc như thế nào?"
Tô Thiệp biến sắc mặt..