Kim Quang Dao biết "ngọc kiếp" mà Lam Hi Thần nói là cái gì.
Trong thư Lam Thừa Yến còn nói đại khái gần đây gặp một vài tà sùng, đồng thời chuyển lời hỏi thăm của Kim Trạch Húc tới Kim Quang Dao và Ngụy Vô Tiện.
Kim Quang Dao nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, thấy hơi nghẹn, không chút suy nghĩ bưng chén trà xanh trên án thư lên uống mấy ngụm: "Trạch Khê đạo nhân tra được nguyên nhân La Sầu chết giống với Ngụy công tử phỏng đoán, hơn nữa tà sùng cũng bắt được rồi." Nhưng mà bỏ lỡ ánh mắt Lam Hi Thần hơi tối sầm lại khi phát hiện hắn uống chén trà của mình.
"Trạch Khê đạo nhân còn gửi một bức thư khác cho A Dao." Lam Hi Thần cầm phong thư đặt ở góc giao cho Kim Quang Dao.
Lam Thừa Yến sử dụng chú ngữ Lam gia, chỉ định riêng Kim Quang Dao mới có thể mở ra, Kim Quang Dao đang mở thư, Lam Hi Thần đứng dậy đi làm mì sợi cho hắn, trước khi đi còn dặn dò Kim Quang Dao uống hết trà xanh trong một ly khác mới ra khỏi Hàn Thất.
Lúc này Kim Quang Dao mới bắt đầu đọc thư, giấy viết thư sau khi hắn đọc xong liền tự động thiêu đốt, tro tàn rơi vào lòng bàn tay.
Trong thư Lam Thừa Yến trả lời Kim Quang Dao về quan hệ giữa hồn phách cùng kiếp số của hắn, trong đó còn chỉ dẫn Kim Quang Dao có thể thử tiếp xúc với Cấm Các của Tàng Thư Các Lam gia, nơi đó có khả năng sẽ tìm được đáp án hắn muốn.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Kim Quang Dao biết "Cấm Các của Tàng Thư Các" tồn tại, mặc kệ là Kim Quang Dao đã kết thúc cuộc đời trong miếu Quan Âm kia, hay là Kim Quang Dao hiện tại.
Không biết qua bao lâu, Lam Hi Thần bưng một bát mì sợi nóng hầm hập về.
Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần cố ý bỏ thêm hành xắt cùng vài lát thịt trong nước dùng, nhớ lại lần đầu tiên mình đến Vân Thâm Bất Tri Xứ bị mùi vị nhạt nhẽo của món ăn Lam gia dọa sợ, cảm giác đồ ăn chỉ là rơm, canh thì như nước.
Khi đó Lam Hi Thần chú ý tới thần sắc Kim Quang Dao hơi thay đổi, dùng bữa xong liền dẫn hắn xuống núi ăn thêm.
Có điều bát mì này nhìn như canh suông nhạt nhẽo, ăn vào lại không tồi đến bất ngờ, khác hẳn trước kia.
Lam Hi Thần chú ý ánh mắt tò mò của Kim Quang Dao, cười giải thích: "Ta có học Vong Cơ một chút, nhưng tay nghề vẫn chưa thành thục, bát này là Vong Cơ làm." Cũng đâu thể nói là vừa nãy mình sơ ý nấu nát mì nên phải làm lại lần nữa.
Một bát mì nóng xuống bụng quả nhiên thoải mái lên nhiều.
Kim Quang Dao ăn no ngủ đủ liền lôi kéo Lam Hi Thần cùng nhau chơi cờ.
Hai người cảm thấy đánh cờ không quá đơn điệu thiếu không khí, bắt đầu đặt trước ai thua phải làm theo lệnh của người thắng, tình thế ván cờ thay đổi trong nháy mắt.
Kim Quang Dao luôn trộm ngắm Lam Hi Thần nghiêm túc phân tích tìm kiếm sách lược.
Lúc chơi cờ Lam Hi Thần sẽ theo bản năng nhẹ nhàng nhấp môi, rơi vào trong mắt Kim Quang Dao lại bị phóng đại vô hạn thành một loại dụ dỗ.
Quả thật là no ấm tư dâm dục! Kim Quang Dao càng nghĩ liền càng khao khát thắng Lam Hi Thần.
Chơi cờ dựa vào trí tuệ, nhưng cũng sẽ có vấn đề vận khí.
Ngày thường Lam Hi Thần kỳ nghệ cao hơn Kim Quang Dao, nhưng hôm nay Kim Quang Dao chỉ còn vài nước liền thắng.
Lam Hi Thần thầm than mình đi nhầm một nước cờ liền thua hết cả bàn cờ, nhưng vẫn thản nhiên chấp nhận đã đánh cược thì phải chịu thua.
Kim Quang Dao cười duỗi tay nhẹ nhàng kéo vạt áo sau của Lam Hi Thần, chỉ chỉ giường: "Tới đó đi!" Ám chỉ không thể rõ ràng hơn được nữa.
Lúc sau Lam Hi Thần dựa theo chỉ thị của Kim Quang Dao, trên giường đem người ta ra thế này thế kia, lại làm người ra chỉ thị khàn cả giọng.
Tuy Kim Quang Dao có kháng nghị Lam Hi Thần không nghe chỉ thị chậm tiết tấu lại, nhưng vẫn trầm luân.
Lăn lộn xong thì đêm đã khuya, Kim Quang Dao cảm thấy thân thể mệt nhọc, lại không buồn ngủ chút nào.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào án thư, Kim Quang Dao nương ánh trăng sáng nằm nghiêng nhìn sườn mặt của Lam Hi Thần, hơi hơi xuất thần.
Hắn thật sự rất để ý bức thư của Lam Thừa Yến.
Cấm Các của Tàng Thư Các có lẽ chỉ có người Lam gia mới biết, thậm chí e rằng chỉ mấy trưởng lão và gia chủ Lam gia biết mà thôi.
Trằn trọc một đêm, gần đến hừng đông mới có chút buồn ngủ, liền chợp mắt đi vào giấc mộng.
"A Dao."
Kim Quang Dao không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ, vừa nghe thấy tiếng Lam Hi Thần liền cảm giác linh hồn mình như bị rút ra, lơ lửng giữa không trung, thấy Lam Hi Thần đang ôm thân thể của hắn.
Chỉ là hắn trong lòng Lam Hi Thần bị chặt đứt cánh tay phải, áo bào kim tinh tuyết lãng rách nát trên người loang lổ vết máu, cổ vặn nghiêng qua rất mất tự nhiên, toàn thân không một chút sinh khí, tưởng như con rối đứt dây.
Dáng vẻ chật vật này của mình giống hệt như trong miếu Quan Âm.
Hô hấp của Kim Quang Dao cứng lại, thấy Lam Hi Thần ôm thi thể hắn đi vào một trận pháp phức tạp quỷ dị vẽ bằng máu, sau đó ngồi quỳ giữa huyết trận, cẩn thận sửa sang lại đầu tóc của "Kim Quang Dao."
Kim Quang Dao không nhìn thấy vẻ mặt của Lam Hi Thần, lại cảm nhận được khí tràng chung quanh Lam Hi Thần đều thay đổi.
Nháy mắt liền thấy Lam Hi Thần hung hăng cắt cổ tay mình, máu tươi từ cổ tay ào ào tuôn ra, Lam Hi Thần duỗi tay nhỏ máu vào bên miệng "Kim Quang Dao", máu tươi cứ như vậy chảy vào miệng "Kim Quang Dao".
Lam Hi Thần nhẹ giọng nói: "A Dao từ đây phó thác cho ngươi, Lam Hi Thần."
Huyết trận bắt đầu dần dần đỏ tươi, Kim Quang Dao cũng theo đó cảm thấy thân thể mình như bị xé rách, cảm giác hít thở không thông ập đến...
"A Dao, đệ để Lam Hi Thần ích kỷ một lần đi...!Nghịch thiên sửa mệnh...! Đành dựa vào chính A Dao..." Lam Hi Thần cúi đầu chống lên trán Kim Quang Dao, tinh thần uể oải, thân thể từ từ biến thành trong suốt, cuối cùng tan thành cát bụi.
Kim Quang Dao bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tay chân lạnh băng, tim lại đập cực nhanh, hoảng hốt duỗi tay chạm vào Lam Hi Thần, trấn an nội tâm bất an.
Nhưng mà thân thể Lam Hi Thần bên cạnh lại lạnh ngắt hơn hẳn ngày thường, Kim Quang Dao hoảng sợ, ngồi bật dậy quay sang đánh thức Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần môi phát tím, mày nhíu chặt, siết chặt ngón tay, như đang lâm vào ác mộng.
"Nhị ca! Nhị ca!" Tay lắc bả vai Lam Hi Thần dần dần run rẩy, Kim Quang Dao không biết âm thanh của mình cuối cùng đã có chút khóc nức nở.
Lam Hi Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, bắt gặp Kim Quang Dao đang nôn nóng nhìn y.
Lam Hi Thần nhẹ giọng trấn an cảm xúc của Kim Quang Dao: "A Dao, ta không sao đâu." Kim Quang Dao ôm chặt Lam Hi Thần không buông tay, cho đến khi hô hấp khôi phục vững vàng mới ngẩng đầu, cẩn thận hôn lên môi Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao vì lo lắng cho mình mới xuất hiện loại cẩn thận sau khi mất mà tìm lại được này, đau lòng vô cùng: "A Dao, hãy tin nhị ca, ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ, cũng sẽ chăm sóc tốt chính mình."
"Nhị ca cùng đệ song tu, nhiều lần truyền linh lực cho đệ vì muốn giúp đệ bổ hồn...!Đệ không muốn bởi vậy mà khiến thân thể nhị ca xuất hiện bất cứ tình trạng gì." Kim Quang Dao rầu rĩ nói.
Lam Hi Thần xoa gương mặt Kim Quang Dao, trong mắt soi rõ hình bóng Kim Quang Dao, nghiêm túc nói: "Ta cùng với A Dao song tu là xuất phát từ ý nguyện của ta.
Nếu A Dao lo lắng chuyện linh lực, vậy hôn ta đi, thúc giục ta chăm chỉ tu hành.".