Kim Quang Dao phái Tô Thiệp đi nơi khác xử lý chuyện quan trọng, chính mình thì bôn ba đến Vân Mộng.
Bởi vì một đường xóc nảy mệt nhọc, miệng vết thương của Kim Quang Dao vỡ ra, sau đó không lâu liền phát sốt, nằm ở khách điếm hai ngày.
Hai ngày đó Kim Quang Dao ngủ đến mơ màng hồ đồ, những chuyện từng trải qua trước kia hỗn loạn cuồn cuộn trong mộng, cuối cùng cảnh Lam Hi Thần đâm Sóc Nguyệt làm hắn bừng tỉnh.
Hắn theo bản năng sờ sờ ngực, phát hiện không có một lỗ thủng nào cả, đau đớn phần lớn là do miệng vết thương trên bụng vỡ ra.
Kim Quang Dao lấy trong lòng ra ngọc lệnh bài thông hành Lam Hi Thần tặng hắn, đầu ngón tay miêu tả hoa văn mây độc hữu của Vân Thâm Bất Tri Xứ trên ngọc lệnh bài, nhìn cây trúc và hoa lan điêu khắc tinh xảo chính giữa.
Kim Quang Dao nghĩ, hắn sửa lại kiếp số liên quan đến Tần Tố, Nhiếp Minh Quyết, sửa lại mệnh số của Kim Tử Hiên, kéo theo thay đổi của Giang Yếm Ly, Kim Lăng, còn có mệnh số mình trở thành tiên đốc, kết quả cái giá hắn phải trả là bốn phách nứt vỡ, phách thứ năm thiếu chút nữa giữ không nổi.
Kim Quang Thiện chết hắn không thay đổi, bởi vậy kiếp số Kim Quang Thiện đối với hắn là bất biến.
Kim Quang Dao đặt ngọc lệnh bài lên vị trí lúc ấy Lam Hi Thần đâm Sóc Nguyệt vào, chất ngọc lạnh lẽo xuyên qua lớp vải mỏng kích thích đến da thịt, Kim Quang Dao theo bản năng rùng mình, sau đó cười.
"Có lẽ nên sớm hết hy vọng thì hơn." Kim Quang Dao lẩm bẩm, nhắm mắt lại.
Kim Quang Dao ý thức mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang lau mồ hôi cho mình, theo bản năng bắt lấy tay đối phương: "Nhị ca?" Nhưng mà đối phương tay cứng đờ: "Dao ca ca, đệ là Huyền Vũ."
Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ, trực tiếp làm Kim Quang Dao sợ tới mức tỉnh táo lại, Kim Quang Dao mở to hai mắt nhìn rõ, người nọ mặc áo trắng như một công tử Giang Nam nhẹ nhàng, đúng là Mạc Huyền Vũ.
Kim Quang Dao âm thầm rùng mình.
Từ khi trở lại quá khứ, dường như hắn đã xem nhẹ một số việc.
Mình từng bước bị tính kế rơi vào bước đường cùng, đều bắt đầu từ Mạc Huyền Vũ hiến xá, cuối cùng kết cục của mình là bị bóp gãy cổ ở miếu Quan Âm.
Hình ảnh Ngụy Vô Tiện khoác da Mạc Huyền Vũ ngồi trong lòng Lam Vong Cơ thân thiết ở miếu Quan Âm kia, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
"Huyền Vũ, sao đệ lại ở đây?" Kim Quang Dao muốn ngồi dậy, lại bị Mạc Huyền Vũ ấn lại.
Từ khi trở lại quá khứ hắn chưa từng trông thấy Mạc Huyền Vũ, thế nên cũng vô thức quên mất, giờ Mạc Huyền Vũ đột nhiên xuất hiện làm hắn trở tay không kịp.
Mạc Huyền Vũ giải thích: "Dao ca ca bảo đệ đi Cô Tô mua sắm, đệ liền đi một thời gian, trên đường về gặp chút phiền toái trì hoãn, trở về Kim Lân Đài lại đúng lúc tang lễ của phụ thân, sau đó còn thêm nhiều chuyện khác, vẫn chưa thể đến vấn an Dao ca ca.
Bốn ngày trước biết Dao ca ca đến Vân Mộng, liền một đường bôn ba theo, nghe được Dao ca ca ở khách điếm này, đến đây mới phát hiện Dao ca ca ngã bệnh."
Trong lòng Kim Quang Dao phảng phất như có một luồng khí lấp kín, thở dài nói: "Huyền Vũ...!Hà tất..."
"Đệ có thể chăm sóc Dao ca ca trên đường, cũng có thể làm bạn với huynh..."
"Huyền Vũ, bây giờ về Kim Lân Đài mới là việc đệ nên làm." Kim Quang Dao nhớ tới tình cảnh năm đó hắn và Mạc Huyền Vũ sống chung.
Lúc hai người mới quen, Mạc Huyền Vũ rất cẩn thận, sau đó Mạc Huyền Vũ nhiệt tình đi theo.
Vốn là huynh hữu đệ cung, thậm chí Kim Quang Dao còn cho phép Mạc Huyền Vũ tùy ý ra vào phòng mình, cho đến một lần hắn ngủ gục trên án, mơ màng phát hiện Mạc Huyền Vũ trộm hôn hắn, cảm tình giữa họ đã thay đổi.
Năm đó hắn lợi dụng tình cảm của Mạc Huyền Vũ, hãm hại Mạc Huyền Vũ xong liền đuổi khỏi Kim Lân Đài, dọn dẹp một chướng ngại trên đường hắn tranh quyền đoạt lợi.
Có điều hiện tại Kim Quang Thiện đã chết, Mạc Huyền Vũ cũng không còn tạo thành uy hiếp với hắn ở phương diện này.
Kim Quang Dao thở dài: "Loại người như ta không đáng đệ quan tâm như thế."
"Nhưng Dao ca ca còn đang sốt, ít nhất cho đệ chăm sóc Dao ca ca đến khi lành bệnh đã..."
"Ta chỉ hơi sốt thôi, chết..." Kim Quang Dao còn chưa kịp nói chữ "không được", Mạc Huyền Vũ đã che miệng Kim Quang Dao, đồng thời trong mắt hiện lên khổ sở.
"Vâng, đệ biết rồi." Mạc Huyền Vũ rũ đôi mắt, trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đệ về Kim Lân Đài chờ Dao ca ca về nhà.
Còn nữa, Dao ca ca, đừng nói những lời không may mắn như vậy."
Kim Quang Dao nhìn Mạc Huyền Vũ bị cự tuyệt còn vẫn cố gắng ra vẻ không có việc gì, bỗng dưng liên tưởng đến con cún con cụp tai còn ra sức vẫy đuôi.
Mạc Huyền Vũ rõ ràng rất mất mát, lại nỗ lực tươi cười với hắn, sau đó lưu luyến quay đầu lại nhìn hắn vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng rời đi.
Cảnh này khiến Kim Quang Dao siết chặt góc chăn.
Ký ức chen chúc trong đầu, từ lúc Mạc Huyền Vũ lén hôn hắn khi ngủ, đến sau đó Mạc Huyền Vũ ôm lấy hắn ném lên giường khóc lóc thổ lộ, còn có khi sống chung với Mạc Huyền Vũ, suýt chút nữa làm hắn rối loạn.
Hắn giơ cánh tay ngăn ánh sáng, tự giễu bật cười.
nghĩ thầm từ khi trở lại quá khứ thay đổi mệnh số đều sẽ theo bản năng suy xét đến cảm nhận của Lam Hi Thần đối với mình, bản thân vẫn luôn xoay quanh Lam Hi Thần, xem nhẹ trong lòng mình rốt cuộc muốn cái gì.
Lúc hết sốt đã là ngày thứ năm, Kim Quang Dao tiếp tục đến Vân Mộng.
Ban đầu hắn cùng mẫu thân sống tạm ở thanh lâu Tư Thi Hiên tại Vân Bình, sau đó mẫu thân sinh bệnh, mà tú bà Tư Thi Hiên lại muốn đuổi họ đi, cuối cùng mẫu thân không có tiền chữa bệnh mà chết, hắn mới thu thập đồ đạc rời khỏi nơi mình đã sống mười mấy năm, đi lang bạt tìm kiếm phụ thân.
Mẫu thân Mạnh Thơ chôn ở một khu rừng hoang vắng, bên phần mộ có một gốc cây liễu mọc lệch.
Kim Quang Dao vẫn nhớ rất rõ, từ xa xa vọng trông thấy cây liễu thân nghiêng ngả kia, nhanh chóng tìm tới phần mộ của mẫu thân hắn, Mạnh Thơ.
Phần mộ nhiều năm không người chăm sóc sớm đã cỏ dại xum xuê, Kim Quang Dao tốn chút sức lực dọn sạch cỏ dại sau đó thắp hương tế bái: "Mẹ, A Dao đến thăm mẹ...!Hài nhi bất hiếu, bao năm chưa từng đến thăm mẹ." Hắn lại kể cho Mạnh Thơ vài chuyện của mình mấy năm qua, kể về Lam Hi Thần, nói vài câu về Xạ Nhật Chi Chinh, lại tán gẫu một chút chuyện Kim Lân Đài.
Hắn ngẩng đầu nhìn cây liễu đã lớn hơn rất nhiều, trong lòng cảm khái năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống gian khổ bị người khinh nhục sớm đã trở thành quá khứ, hắn cũng không phải Mạnh Dao trước kia, thậm chí không phải Kim Quang Dao ngày trước.
"Mẹ, phụ thân tốt kia của con, giờ đã chết rồi." Kim Quang Dao duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve hòn đá không khắc tên họ trước mộ mẫu thân Mạnh Thơ: "Chỉ mong mẹ dưới suối vàng đừng gặp được lão.
Nguyện mẹ kiếp sau, không gặp phải loại người bạc tình như phụ thân nữa."
Nói xong hắn lại cảm thấy mình không có tư cách nói Kim Quang Thiện bạc tình, rốt cuộc mình cũng thừa hưởng huyết mạch bạc tình của người kia, trời sinh tính bạc bẽo, giả nhân giả nghĩa đến cực điểm.
Kim Quang Dao không biết đã đứng bao lâu, đến khi thủ hạ tới nói canh giờ không còn sớm, nên về khách điếm trước khi trời tối, Kim Quang Dao mới rời đi, trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn cây liễu một cái, cành liễu đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Hôm sau, Kim Quang Dao bí mật sai người đào thi cốt Mạnh Thơ ra chở đi.
Sau đó không lâu, một tòa nhà cũ vùng ngoại ô Lan Lăng được tu sửa thành một ngôi miếu Quan Âm.
Miếu Quan Âm rất linh nghiệm, tin đồn nhanh chóng truyền ra, dân chúng ùn ùn kéo đến thắp hương, lúc sau cũng đều đặc biệt kính trọng Quan Âm mỹ lệ động lòng người trong miếu kia, nơi này liền quanh năm hương khói không ngừng.
Kim Quang Dao sau đó có đi qua miếu Quan Âm một chuyến.
Hắn nhìn tượng Quan Âm dựng theo hình ảnh của mẫu thân được người người thành kính quỳ lạy, đột nhiên sinh ra cảm giác chua xót.
Người đều là người, lại bởi vì cảnh ngộ xuất thân khác biệt, có thể đương nhiên bị giẫm đạp mà cũng có thể được nâng thành thiên tiên.
Buồn cười, cũng thật đáng buồn..