Sữa Chua Đánh Đá

Chương 57: Tương lai




Đọc xong tin nhắn, Đá lập tức bấm máy gọi cho Sữa Chua nhưng cậu không nhận. Đương nhiên anh không tin câu chia tay do Sữa Chua gửi, Đá có dự cảm không lành, anh lao xuống nhà, mở cửa rồi biến mất trong màn đêm.

Nhà Sữa Chua tối om, bốn tầng đều không có ánh điện, Đá liên tục bấm chuông, anh đợi khoảng năm phút, không có ai xuống mở cửa cả.

"Sữa Chua?" Đá hoang mang lẩm bẩm, sau đó là gọi lớn từng tiếng. Người đâu rồi?

Hiện tại đã nửa đêm, nhà bên cạnh bị anh làm phiền, có bác trai mở cửa sổ, ló đầu ra gắt gỏng: "Hét cái gì? Nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không?"

Đá nói: "Cháu gọi bạn ạ!"

Bác trai nhìn anh như nhìn một kẻ thần kinh: "Chiều nay nhà X dọn đồ chuyển đi rồi. Bạn bè gì mà chuyển nhà cũng không biết?"


Đá sững sờ, tim anh hẫng một nhịp: "Dạ?"

Lúc này, điện thoại trong tay Đá rung lên. Anh nghĩ là Sữa Chua liên lạc lại nên không chút chần chờ mở lên xem.

0378XXXXXX [Thích món quà tao chuẩn bị cho mày không?]

______

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã bảy năm trôi qua.

"Sếp, sếp đang xem gì vậy?" Cô gái ló đầu nhìn màn hình điện thoại người đối diện, tò mò hỏi.

"Không, không có gì đâu."

Sữa Chua vội vàng tắt máy, tuy nói không có gì, nhưng mặt cậu lại đỏ bừng.

Nữ nhân viên che miệng cười: "Là bạn trai đúng không?"

"Không phải đâu!"

"Sếp đừng chối nữa! Em biết cả rồi!"

Trên dưới công ty X, ai mà không biết vị giám đốc của họ có một người bạn trai bí ẩn. Cậu rất hay mở điện thoại, chăm chú ngắm nhìn bức hình của một người con trai, khóe miệng là nụ cười ngọt ngào. Chỉ là công ty nhiều người vậy mà chưa ai có cơ hội ngắm nhìn "dung nhan" của người yêu sếp. Nhưng không ai lấy làm lạ cả, bởi giám đốc của họ rất đặc biệt. Cậu là một Omega, ngoại hình rất đẹp, tính cách cũng dễ thương, đặc biệt còn hay ngại ngùng, động tí là đỏ mặt. Cho nên ai nấy đều nghĩ: chắc chắn sếp mình xấu hổ nên mới không công khai người yêu đó!


"Không phải thật mà..."

Sữa Chua yếu ớt nói, trong lòng lại quặn đau.

Bảy năm, vậy mà đã bảy năm cậu xa người ấy. Bảy năm này, nỗi nhớ và tình yêu trong cậu chưa từng nguôi ngoai. Ban ngày cậu đều không kiềm chế được mà ngắm nhìn anh qua những bức ảnh cũ rồi mỉm cười. Nhưng đêm về sẽ bị nỗi nhớ dai dẳng dằn vặt tới bật khóc. Đã không ít lần cậu có ý định lén trở về gặp anh, nhưng đều vì sự nghiệp của gia đình mà dằn lòng lại.

Đại học năm thứ tư, cậu chính thức tiếp quản công ty từ tay ba mẹ. Từ lúc đó, cậu trở thành một cái máy, cả ngày chỉ biết làm việc, có lẽ chỉ có lao động không ngừng nghỉ mới khiến cậu bớt nghĩ suy về người đó. Cuộc sống bận rộn khiến cậu ít thời gian để đau, để nhớ, để yêu một người.


Cho đến khi cậu thấy anh trên ti vi. Đó là lần đầu tiên sau năm năm, cậu được nhìn thấy Đá. Thời gian đã trau dồi và biến anh thành một người đàn ông vô cùng có sức hút. Anh mặc một bộ vest đen được cắt may vô cùng tỉ mỉ, tôn lên dáng người cao lớn thẳng tắp. Những đường nét ngây ngô thuở thiếu niên đã tan hết, gương mặt anh tuấn cương nghị hoàn toàn lộ ra.

Sữa Chua nhìn anh không rời mắt, những yêu thương trong lòng lại trỗi dậy, cuộn trào mãnh liệt. Cậu như người điên mà liên tục tìm kiếm tư liệu của anh qua mạng.

Anh đã trở thành giám đốc trẻ tuổi của công ty Y nổi tiếng, phong cách làm việc thông minh lại quyết đoán, tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều thành tựu phi thường, trở thành thần tượng mới của giới trẻ.
So với anh, cậu bình thường biết bao nhiêu.

Sau lần đó, Sữa Chua hoàn toàn mất tự tin, ngay cả ý định lén tới thành phố X gặp anh cậu cũng không còn. Nhưng tình yêu và khao khát trong cậu lại càng mãnh liệt hơn nữa, nó luôn rục rịch kêu gào, chỉ những bức ảnh qua màn hình điện thoại thôi là không đủ. Sữa Chua theo dõi mọi phỏng vấn có mặt anh, mua rất nhiều tạp chí có mặt anh, mong muốn thỏa mãn phần nào tình yêu vô vọng của chính mình.

Nhiều lúc cậu nghĩ, có lẽ đời này bản thân sẽ không thể yêu người thứ hai được nữa.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Sữa Chua, công ty gọi đồ ăn về liên hoan. Khi đã ăn xong, mấy cậu nhân viên hồ hởi đem tới một chiếc bánh gato, cắm nến lên rồi giục Sữa Chua thổi.
Dưới ánh mắt mong chờ của cả công ty, Sữa Chua nhắm mắt lại, định thổi phù một hơi cho xong chuyện.

"Sếp! Sếp chưa ước!"

"Đúng thế, đừng thổi vội, phải ước đã!"

Ánh nến lung linh hắt lên đôi mắt đen láy của cậu. Người thân, bạn bè, sức khỏe, tiền bạc, tất cả cậu đều có đủ, ước mong duy nhất thì lại quá xa vời.

Sữa Chua nở nụ cười cứng đờ: "Không hiệu nghiệm đâu."

Mấy nữ nhân viên đồng loạt bĩu môi: "Có! Chắc chắn hiệu nghiệm! Sếp nhất định phải ước! Chẳng ai thổi nến sinh nhật mà không ước cả!"

Sữa Chua hết cách với họ, đành chắp tay lại, nghiêm túc lẩm bẩm, sau đó mới thổi tắt nến.

"Ước gì được gặp anh một lần."
Đơn giản như vậy thôi, ông trời sẽ lắng nghe cậu chứ?