Sữa Chua Đánh Đá

Chương 38: Ngày ấy (2)




Cô giáo bước vào lớp, đanh giọng cắt đứt sự ồn ào. Mọi người hớt hải chạy về chỗ ngồi, tuy nhiên trên mặt vài nam sinh vẫn đọng lại nét cười trào phúng.

Sữa Chua ngơ ngẩn ngồi xuống ghế, tâm trạng cậu hỗn loạn, trái tim thì nặng nề như bị đá đè. Cậu muốn thanh minh, muốn giải thích, muốn thốt lên "Không phải vậy!". Mồ hôi túa ra sau lưng khiến áo đồng phục cậu ướt đẫm, vậy mà cậu chẳng thấy nóng, toàn thân giờ đây lạnh toát.

Hôm nay BBB không đi học, chỗ ngồi trống không bên cạnh càng làm Sữa Chua cảm thấy bị tách biệt. Bên tai cậu mơ hồ vang lên những tiếng cười trêu chọc và những lời bịa đặt ác độc, lao xao lao xao. Sữa Chua bỗng không biết chúng là thật hay chỉ là sự tưởng tượng thái quá của chính mình nữa.

Cứ như thế, Sữa Chua ngơ ngác trải qua cả một buổi sáng. Trống tan học vừa vang lên, cả lớp không hẹn mà cùng chia thành những nhóm nhỏ ra về thật nhanh, trước khi ra khỏi cửa còn không quên liếc Sữa Chua một cách đầy ẩn ý.


Sữa Chua bị bỏ lại một mình, cậu im lặng trực nhật rồi thất thểu ra về.

Về nhà dùng cơm xong thì cậu thấy khá mệt, nhưng chiều vẫn còn một ca học nên vẫn cố gắng đi cho đủ.

Tiếng trò chuyện rôm rả bỗng ngưng bặt khi cậu bước tới hành lang khối 10, hàng chục cặp mắt lom lom nhìn Sữa Chua như nhìn một sinh vật lạ. Sự yên lặng bất thường ấy duy trì vài giây, sau đó những ánh mắt kia nhanh chóng dời đi, như thể khoảng lặng kì lạ ban nãy không hề tồn tại.

Sữa Chua siết chặt quai cặp, tuy chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cậu đoán được một chút chân tướng.

Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.

Sữa Chua hít sâu một hơi rồi bước vào lớp. Bình thường cậu là người có nhân duyên tốt, ai ai cũng niềm nở khi thấy cậu, nhưng hôm nay thì khác, không một ai cất lời chào Sữa Chua, thậm chí một ánh mắt cũng lười cho cậu.


Thái độ xa cách rất rõ ràng.

Sữa Chua ngồi vào chỗ, ghế bên cạnh vẫn trống, chắc là BBB nghỉ cả ngày. Mặt bàn sạch sẽ không có gì khiến Sữa Chua thả lỏng đôi chút. Việc này phải cảm ơn cô chủ nhiệm, hôm qua sau khi nhận được báo cáo từ cậu thì cô đã lập tức gay gắt nhắc nhở lớp học, hơn nữa còn hứa sẽ giúp cậu tìm ra thủ phạm.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự kiên trì của những kẻ này, khi cúi xuống cất sách vở vào ngăn bàn, Sữa Chua thấy rất nhiều giấy nháp bị vo viên.

Chẳng cần mở ra Sữa Chua cũng đoán được phần nào nội dung bên trong, cậu yên lặng gom hết giấy vào một cái túi nilon rồi ném vào thùng rác.

Tối đó Sữa Chua trầm mặc hơn hẳn ngày thường, ba mẹ Sữa nghĩ cậu đi học tập mệt mỏi nên tươi cười gợi chuyện: "Hôm nay có chuyện gì vui không con?"


Câu hỏi khiến toàn bộ sự việc hôm nay lướt qua đầu Sữa Chua như một thước phim quay chậm, bàn tay cầm đũa của cậu thoáng run lên: "Không ạ, như mọi hôm thôi ba mẹ."

Hai người đi làm đã mệt rồi, cậu không muốn để họ thêm lo, vả lại chuyện cũng không quá lớn, cậu định tự mình giải quyết.

Kể từ lúc phân hóa thành Omega, những lời xuýt xoa tiếc rẻ của hàng xóm Sữa Chua luôn để trong lòng, cậu thương yêu cha mẹ vô cùng, trân trọng cách hai người nuôi dạy mình nên lúc nào cũng cố gắng hết mình để không thua kém những đứa trẻ cùng trang lứa. Omega thì sao chứ? Cậu chỉ cần giỏi bằng Alpha không phải là được rồi sao? Họ học một thì cậu học mười, họ dùng một phần sức thì cậu dùng mười phần sức, cứ như vậy, những bàn luận so sánh về cậu dần trở thành lời khen. Khen cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện lại thông minh, chắc chắn sau này có thể làm nên việc lớn.
Ba mẹ Sữa nở mày nở mặt khiến cậu vui lây, Sữa Chua tự nhủ mình phải kiên cường hơn nữa, chút chuyện nhỏ này chắc chắn cậu sẽ giải quyết êm đẹp.

Những ngày tới trường tiếp theo, Sữa Chua làm lơ mọi ánh mắt, những lời bàn tán và cả mấy trò đùa cợt dai dẳng của ai đó. Cậu tập trung vào việc học tập, cậu muốn để kết quả kì thi lần này chứng minh tất cả.

Sự bình tĩnh của Sữa Chua khiến BBB càng trở nên thấp thỏm. Hắn vốn muốn quấy nhiễu khiến cậu sao lãng việc học, tụt khỏi vị trí top 1, lại chẳng ngờ Sữa Chua kiên định như thế.

Sau cánh cửa lớp học, BBB nghỉ ốm đã lâu sốt sắng cắn móng tay, lát sau, tên khuôn mặt tăm tối của hắn nở một nụ cười vừa méo mó vừa quái dị.

Đã thế... hắn phải dùng cách đó thôi.

Chiều hôm đó Sữa Chua đạp xe về nhà như thường lệ, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ rẽ vào nhà mình cậu bị một thanh niên lái xe máy phóng nhanh vượt ẩu va phải. Cũng may, cậu chỉ lảo đảo một tí rồi rơi chút đồ chứ không xây xước gì.
Trong khi cúi xuống nhặt đồ, Sữa Chua tình cờ nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy bác hàng xóm.

"Này, đứa nhỏ nhà X đó, nghe nói nó gian lận thi cử đấy."

"Gì? Có nhầm không? Thành tích thằng bé tốt lắm kia mà, tính tình cũng ngoan ngoãn nữa."

"Hừ, là con trai tôi học cùng trường đứa con nhà X kia nói đấy, chuyện đồn khắp trường rồi, chả lẽ còn sai được sao?"

"Ôi chao... Bảo sao, chỉ là một Omega, sao lại giỏi đến thế được chứ."

"..."

Sắc mặt Sữa Chua trắng bệch, cặp sách trên tay vừa nhặt lên lại rơi xuống đất tạo ra tiếng động lớn, cậu luống cuống cúi xuống cầm lên rồi đạp xe về thẳng nhà, nhanh tới nỗi như trốn chạy.