Vũ ngẩn người, sau đó đưa tay vò đầu: "Ừ nhỉ, vấn đề có lẽ ở mảnh giấy đó."
Hắn gắng nhớ lại tình cảnh lúc ấy nhưng không tài nào hình dung được, Vũ nhăn mày: "Lúc đấy hỗn loạn quá, tao không để ý."
Đá cũng chẳng đặt nhiều hi vọng lên thứ đó, dựa trên hành động lần trước của kẻ kia thì chắc hẳn hắn là người khá cẩn thận. Mảnh giấy có lẽ đã bị phi tang trong lúc mọi người đang hoảng hốt rồi.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ nam bước ra, ông vừa tháo găng tay vừa nhìn quanh: "Tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định. Người nhà theo tôi ra đây làm thủ tục nhập viện."
Một lát sau, bốn người lặng yên ngồi trong phòng bệnh Sữa Chua, cậu vẫn đang mê man. Gương mặt nhợt nhạt kết hợp với đồ bệnh nhân trắng toát khiến cậu càng toát lên vẻ yếu ớt.
Đá đã đoán đúng, Sữa Chua bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh nên mới đột nhiên phát bệnh, bác sĩ nói hiện tại chưa thể yên tâm, phải đợi cậu tỉnh lại xem tình trạng thế nào.
Có thể sẽ cực kì nghiêm trọng.
Sữa Chua vốn là Omega nên nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, từ biểu hiện của cậu hôm nay, có lẽ tâm lí đã bị đả kích nặng nề, chắc chắn sẽ lưu lại hậu quả.
Ba Sữa vỗ vai Đá: "Ban nãy hiểu lầm cháu rồi, là lỗi của bác."
Đá lắc đầu, sau đó cất lời một cách chậm rãi và nghiêm túc: "Bác, cháu không dám hứa hẹn tương lai xa vời, nhưng hiện tại cháu vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ với Sữa Chua."
Ba Sữa bị anh làm cho cảm động, ông liên tục đập vào vai Đá, nửa đùa nửa thật nói: "Nào, đàn ông sao lại yếu đuối như vậy..."
Đá ngửa mặt lên, không biết có phải đang kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra hay không, anh nói: " Cháu không biết nữa. Trước giờ không ai đem lại nhiều cảm xúc cho cháu như em ấy. Hôm nay thấy em ấy khổ sở như vậy, cháu đau lòng. Cháu... nếu cháu cẩn thận hơn, nếu cháu mạnh mẽ hơn, em ấy đã không phải trải qua những điều này."
Anh nói với ông về bàn học Sữa Chua, về việc bọn họ bị theo dõi, về suy đoán của anh về kẻ kia.
Càng nghe, sắc mặc ba Sữa càng tái nhợt.
Đá cũng không giấu gì ông việc mình từng điều tra Sữa Chua, cả việc tất cả thông tin năm lớp mười và học kì một lớp Mười một của Sữa Chua đều bị che giấu một cách bí ẩn. Rất có thể manh mối nằm trong một năm đó, anh cần biết hết mọi chuyện, và cách nhanh nhất chính là hỏi ba Sữa.
Chỉ khi biết toàn bộ câu chuyện, anh mới đủ tư cách đồng hành cùng cậu.
Ba Sữa đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn bị sự chân thành của Đá đánh gục. Ông kéo anh ngồi xuống ghế nghỉ ngoài phòng bệnh: "Ngồi xuống đi, bác kể cháu chuyện của một năm trước."
Năm đó Sữa Chua xuất sắc thi đỗ trường THPT A với số điểm nằm trong top 100 thành phố. Ba mẹ Sữa vô cùng vui mừng, thậm chí hai người còn bỏ một số tiền lớn mời họ hàng và bạn bè thân thiết tới ăn bữa tối chúc mừng cậu tại một nhà hàng sang trọng.
Mùa xuân năm 20XX, Sữa Chua chính thức bước vào cấp ba.
"Mẹ ơi con đi nhé!"
"Ngày đầu tiên đi học, đợi ba mẹ chở con đi!"
Sữa Chua tinh thần phấn chấn, cậu nhanh nhẹn dắt xe đạp ra cổng: "Không cần đâu, con tự đi được mà, con biết đường rồi."
Mẹ Sữa từ trong bếp vội vàng chạy ra, tủm tỉm tiễn cậu đi học.
Tuy bước vào môi trường hoàn toàn mới nhưng Sữa Chua không hề cảm thấy lạ lẫm. Cậu như cá gặp nước, thỏa sức vẫy vùng trong biển lớn. Ngày ấy Sữa Chua cũng hiền lành nhưng không trầm mặc nhút nhát như bây giờ, cậu rất hoạt bát, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Chính vì vậy cậu không chỉ được thầy cô yêu quý mà còn có rất nhiều bạn bè.
Sữa Chua rất hạnh phúc, ngày nào cũng như sẻ nhỏ bay tới bay lui từ nhà tới trường, mồm miệng líu lo chưa bao giờ hết chuyện để kể cho ba mẹ.
Cho đến cái ngày định mệnh ấy.