Đá lao ra khỏi cổng trường bất chấp sự ngăn cản của bác bảo vệ, anh bắt vội một chiếc taxi đuổi theo sau xe cứu thương.
Xe chạy như bay tới bệnh viện dưới sự thúc giục của Đá. Khi anh đi theo chỉ dẫn của y tá tới nơi thì Sữa Chua đã được đưa vào phòng cấp cứu, đèn báo hiệu trên cửa sáng lên, màu đỏ vô cùng chói mắt của ba chữ "Đang cấp cứu" khiến lòng anh thắt lại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiếng giày da và guốc hỗn loạn nện trên mặt đất đánh gãy dòng suy nghĩ của Đá, ba mẹ Sữa hớt hải chạy vào, theo sau là thầy chủ nhiệm. Mười lăm phút trước ba mẹ Sữa nhận được cuộc gọi của thầy giáo, nói Sữa Chua đột nhiên lên cơn co giật rồi ngất đi giữa lớp, tình trạng không ổn lắm, chân tay cậu lạnh ngắt nhưng lại liên tục đổ mồ hôi, hiện đang được đưa đi cấp cứu.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép chặt trước mặt, mắt bà đỏ hoe chực khóc. Ba Sữa vòng tay qua ôm lấy vai bà, là trụ cột của gia đình, ông vẫn tương đối bình tĩnh. Ông nghiêm nghị hỏi thầy chủ nhiệm chuyện của Sữa Chua.
Thầy chủ nhiệm cũng chỉ là người được báo tin chứ không hề biết toàn bộ sự việc, ông không còn cách nào khác ngoài liên tục hứa với ba mẹ Sữa chắc chắn sẽ làm rõ mọi việc, cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.
Gặng hỏi mãi mả chẳng biết thêm gì, ba Sữa Sữa chỉ biết thở dài, ông dìu vợ ngồi xuống ghế nghỉ gần đó. Sau khi nói vài câu an ủi vợ, ánh mắt tràn đầy lo lắng của ông vẫn một mực dán vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Ba Sữa đang tích tụ quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc trong lòng, khi nhìn thấy anh thì trong đầu tự hiện lên đủ loại tình huống máu chó. Cơn giận dữ cuối cùng cũng có chỗ trút xuống, ông hùng hổ đứng dậy đi tới chỗ Đá, nắm chặt hai vai anh: "Cậu khiến con trai tôi thế này đúng không?"
Đá ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đầy lửa giận của ba Sữa, anh lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật đầu một cách dứt khoát.
Ba Sữa chuyển tay nắm cổ áo anh, giọng nói bắt đầu trở nên khó nghe: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Đá mím môi, không nói một lời, ánh mắt đầy tự trách nhìn thẳng ba Sữa, hiện tại... anh cũng không biết mình nên nói gì nữa.
Đáng lẽ giờ ra chơi hôm nay anh phải ở cạnh cậu.
Đáng lẽ ngày ấy không nên đồng ý với cậu giờ ra chơi thì tạm thời tách nhau ra.
Ở bên Sữa Chua đã lâu, Đá biết rõ sức khỏe của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì, về cả mặt thể chất lẫn tinh thần. Hơn nữa sáng nay khi cùng anh đến trường cậu vẫn rất tốt, không hề có biểu hiện mệt mỏi hay sắp phát bệnh.
Vậy chỉ còn một khả năng, cậu đã bị ai đó hoặc một thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ lúc anh không có mặt. Nhưng là gì mới được? Đá bỗng có linh cảm mạnh mẽ rằng chuyện này có liên quan tới kẻ lần trước giở trò với Sữa Chua.
Tới tận bây giờ tung tích hắn ta vẫn như mò kim đáy bể, vả lại tâm lí của hắn có thể không được bình thường, vậy mà anh vẫn tạo sơ hở cho hắn hành động.
Sữa Chua thành ra thế này, anh có trách nhiệm rất lớn.
Ba Sữa thấy anh một mực im lặng thì nghĩ rằng thằng nhóc này đã hết đường chối cãi, cơn tức giận bùng lên trong nháy mắt, ông giơ tay định cho anh một cú đấm.
"Bác! Khoan đã!"
Vũ thở gấp chạy tới, hắn cũng theo Sữa Chua tới bệnh viện nhưng lại quên mang ví nên vừa phải giằng co với tài xế một hồi lâu.
Vừa bước chân tới gần phòng cấp cứu hắn đã thấy cảnh ba Sữa giằng co với Đá, hơn nữa còn có xu hướng muốn động chân động tay. Là người tiếp xúc gần với sự việc nhất, Vũ biết Đá chẳng liên quan gì tới chuyện Sữa Chua bị ngất, hắn vội lao lên cản ba Sữa lại.
"Chuyện không như bác nghĩ, bác nghe cháu giải thích đã!"
Động tác của ba Sữa khựng lại, nhưng tay vẫn túm chặt cổ áo Đá, ông nhìn chằm chằm Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cậu là ai? Đồng bọn của thằng nhóc này?"
Vũ lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, tuyệt đối không phải! Cháu là Vũ, bạn tốt của Sữa Chua."
Ba Sữa lục lọi trí nhớ, cuối cùng cũng nghĩ ra cậu thanh niên này. Sữa Chua đã từng kể cho họ nhiều lần về hắn, Vũ đã giúp cậu rất nhiều trong thời gian mới chuyển tới trường mới. Ba mẹ Sữa vẫn luôn có ấn tượng tốt với nam sinh tên Vũ này, tuy nhiên chưa từng gặp hắn nên không biết mặt.
Vũ dễ dàng lấy được sự tin tưởng của ba Sữa trong nháy mắt, ông buông Đá ra một cách thô bạo, vẫy tay với Vũ: "Cháu ra đây kể cho bác nghe."
Vũ gật đầu theo chân ba Sữa đến một góc khá xa cửa phòng cấp cứu, Đá theo đằng sau bị ba Sữa lườm nguýt mấy lần. Anh chẳng mảy may để ý, vẫn mặt dày bám theo, anh cần nghe đầy đủ chuyện của Sữa Chua.
Đầu giờ ra chơi hôm nay Vũ mới mò tới lớp, hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy Sữa Chua ở hành lang. Bình thường cậu chỉ ở trong lớp, rất hiếm khi ra ngoài, có ra thì cũng chỉ đi cùng hắn hoặc Đá, vậy mà hôm nay cậu cứ đứng ngốc ở đó, đã một lúc rồi. Vũ nhớ lại, hình như trên tay cậu còn cầm một mảnh giấy.
Nghe tới đây, đôi lông mày của Đá khẽ nhíu lại.
Vũ nói sau đó hắn khoác vai ủn cậu vào lớp, thấy cậu chẳng khác gì mọi hôm nên chạy xuống canteen định mua đồ ăn sáng.
Ai ngờ lúc trở về thì thấy Sữa Chua ôm ngực thở dốc ở bàn học, đầu vã mồ hôi, thậm chí có chút biểu hiện co giật, các bạn học xung quanh sợ hãi không dám lại gần, có người đã đi gọi thầy cô trực phòng y tế.
Vũ hoảng hốt chạy tới bên cậu, đưa tay áp lên trán thì giật mình bởi xúc cảm lạnh lẽo, hắn sờ tay cậu, cũng lạnh toát. Vũ lay cậu gọi cậu nhưng Sữa Chua đã dần rơi vào mê man, cậu không nghe thấy hắn.
Một nữ sinh đứng sau Vũ run giọng nói: "Cậu ấy... bỗng dưng cậu ấy bị như vậy... rõ ràng ban nãy vẫn đang học bài bình thường mà."
Vũ chửi bậy một câu, đúng lúc ấy cô y tế chạy tới, sau khi xem qua thì gọi cấp cứu, nhờ Vũ cõng Sữa Chua xuống dưới.
"Chuyện là vậy ạ, cháu cũng không rõ nguyên nhân Sữa Chua đột nhiên bị như thế."
Ba Sữa vò đầu bứt tai, ông mở miệng định nói gì đó nhưng bị Đá cắt ngang.
Anh hỏi: "Mảnh giấy cậu thấy Sữa Chua cầm lúc ở hành lang đâu."