Dưới chân cầu thang tầng một có một nhà kho nhỏ, bình thường không có việc cần thì sẽ chẳng ai xuống đây, huống hồ hiện tại là giờ nghỉ trưa.
"Đi nhà kho làm gì vậy?" Sữa Chua bị kéo một đường ngơ ngác hỏi.
Đá quay người lại mỉm cười, Sữa Chua nhìn xong không hiểu sao da gà lại nổi hết cả lên, theo bản năng hơi vùng ra khỏi tay anh muốn chạy đi.
Bóng hai người biến mất sau cánh cửa.
Một lát sau, trong nhà kho nồng nặc tin tức tố mùi sữa thơm ngọt, Sữa Chua thở dốc dựa vào người Đá, chân cậu mềm nhũn, may có tay anh giữ chặt ở eo mới không ngã xuống đất.
Đá cuối cùng cũng ăn uống no nê, anh dụi đầu vào hõm cổ cậu- nơi tỏa ra thứ hương thơm say lòng người- còn ác ý hà hơi vào tuyến thể cậu.
Người trong lòng run rẩy khuỵu xuống, anh nhanh tay đỡ eo cậu kéo lên.
Đá vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp cảnh này, anh thầm kêu khổ, đang định mở miệng dỗ dành thì đã bị cậu giành nói trước.
"Cậu xấu lắm, cậu thật là xấu..."
Dù sao Sữa Chua cũng lớn lên trong môi trường giáo dục lành mạnh vô cùng, cho nên vốn từ mắng chửi của cậu cũng chỉ đến vậy...
Lời cậu nói chẳng có tính uy hiếp nào, nhưng Đá rất phối hợp mà tỏ ra lo lắng: "Sao thế? Sao tôi lại xấu?"
Sữa Chua có thêm tự tin, tức giận nói: "Cậu... chưa hỏi mình đã... đã làm chuyện "đó" rồi!"
Đá "khụ" một tiếng, anh bạn nhỏ, chuyện bọn mình làm chỉ là hôn vài cái thôi, cách nói đó của cậu cũng quá dễ gây hiểu lầm rồi.
Sữa Chua nãy giờ vẫn trợn mắt uy hiếp nhìn Đá, nhưng lời xin lỗi đi với khuôn mặt siêu đẹp trai lại vô cùng thành khẩn đó của anh khiến tất cả tự tin của cậu bay biến sạch sẽ.
Anh ấy xin lỗi rồi, mình còn tức giận gì nữa?
Nhưng... nhưng trong lòng vẫn thật khó chịu...
Đá nhìn vẻ hoang mang trên mặt cậu mà lòng ngứa ngáy, sao lại có người đáng yêu thế này được kia chứ? Khiến anh muốn bắt nạt cậu, làm cho đôi mắt hạnh nhân kia ửng đỏ, làm hai cánh môi non mềm kêu lên vì anh.
"Tôi hôn nhẹ một cái nhé."
Sữa Chua nghe tới chữ "hôn" lập tức rùng mình, nhưng tốc độ của cậu làm sao nhanh bằng con sói kia, thành ra lại bị giày vò một trận nữa.
Một lát sau nữa, Sữa Chua đưa tay bịt chặt miệng mình, đôi mắt sũng nước trừng trừng nhìn Đá.
Ý là, anh thử làm lần nữa xem, rồi sẽ biết thế nào là lễ độ.
Trên mặt Đá hoàn toàn là vẻ đắc ý, trong khi Sữa Chua lại khá chật vật. Không những bị ép tới nỗi phóng tin tức tố lung tung mà tâm trạng cũng khó chịu vô cùng, trong lòng bừng bừng lửa giận, cậu dứt khoát quay lưng lại, ngồi xổm xuống.
Muốn chiến tranh lạnh.
"Đáng lẽ tôi mới là người nên giận em chứ..." Đá thở dài.
Vành tai trắng nõn của Sữa Chua hơi động đậy.
Đá biết cậu đang lắng nghe: "Hôm nay em hành động kì lạ lắm, có phải giấu tôi chuyện gì không?"
Ngữ khí nói chuyện kì quặc, từ chối thân mật, rồi bỗng dưng chủ động một cách bất ngờ.
Bóng lưng nho nhỏ kia khẽ run rẩy, nhưng vẫn kiên cường không đáp lại.
"Quan hệ của chúng ta bây giờ bền chặt nhưng cũng rất mong manh. Nó sẽ bền chặt nếu hai bên tin tưởng, thật lòng với nhau; ngược lại nếu tồn tại nghi ngờ và giấu giếm... em nghĩ xem ở bên nhau có thoải mái không?"
Đá chém bừa một đoạn dài, ba phần nói thật bảy phần nói quá, sau đó thấp tha thấp thỏm nhìn người đang thu lại nhỏ bằng cục trứng chim cút trước mặt.
May thay, cái đầu nhỏ của bạn trai anh rất phối hợp mà lắc lắc.
Đá hạ giọng dịu dàng hỏi: "Vậy em có thể nói cho tôi vướng mắc của mình không?"
Không cần biết Sữa Chua đẹp thế nào, học giỏi thế nào, cậu vẫn luôn có nhược điểm lớn là quá nhút nhát, nói nặng thì là tự ti. Tuy rằng đôi khi nhược điểm này đem tới niềm vui không nhỏ cho anh, nhưng nếu để lâu dài thì sẽ có hại cho cậu.
Như sự việc lần này, cậu ghen chỉ là phụ, chủ yếu có lẽ là so sánh bản thân mình với người ta, sau đó tự mình buồn bã tự mình thấp thỏm, dẫn tới việc hành động khác thường ngày hôm nay.
Chắc là lo lắng anh không thích cậu đây mà.
Đá khẽ khàng tiến tới chỗ cậu, từ từ ngồi xổm xuống.
Xung quanh tản ra hương tin tức tố mát lạnh, Đá cố tình thả ra một ít, vừa có tác dụng trấn an đồng thời cũng như có như không cám dỗ Sữa Chua.
Sữa Chua chậm rì rì quay lại, vừa vặn đối diện với Đá, ánh mắt anh chan chứa dịu dàng và bao dung, xoa dịu tâm tình bất ổn của cậu.
Cậu ngẩn ngơ đắm chìm trong đôi mắt ấy, rồi bỗng mếu máo, nhào vào người anh, run giọng nói: "Em thấy khó chịu quá..."
Thấy mình không đủ tốt, không đủ đẹp, cũng thấy nữ sinh kia cái gì cũng hoàn hảo; thấy hai người chỉ vừa gặp đã hợp nhau biết bao; thấy anh ở xa mình quá, phải làm gì đó, nhưng liệu mọi cố gắng có trở nên vô dụng không?
Tim gan Đá mềm nhũn, vòng tay ôm chặt lấy người trong lồng ngực, chỉ một câu thổ lộ của cậu nhưng anh đều hiểu.
Cái đồ ngốc nghếch này tâm tư thật vòng vo, nghĩ quá nhiều.
Nhưng Đá biết Sữa Chua trước kia vốn không thế này, có lẽ cậu đã thật sự thích anh rồi, nên mới dè dặt lo được lo mất như vậy.
Nghĩ đến đây, Đá vui không sao kể được, tất cả cố gắng trước kia rồi cũng có kết quả, người này cuối cùng cũng trao tim cho anh.
Kìm nén sự suиɠ sướиɠ đầy ắp lồng ngực, Đá nhìn người trong tay, vui vẻ trong nháy mắt thay thế bằng thương yêu.
Anh nói: "Đừng khó chịu."
"Em không cần phải làm gì hết, anh thích em, thích em là chính em."