Sữa Chua Đánh Đá

Chương 23: Bạn trai nhỏ




Sữa Chua cứ thế mà bị hôn một cái.

Đá sau khi ăn đậu hũ thành công thì thỏa mãn lùi về sau, Sữa Chua đưa tay lên ôm miệng, mặt đỏ bừng, mắt nhắm tịt lại không mở ra.

Tuy chỉ là chạm nhẹ môi, tuy là do quá hoảng loạn nên cậu chưa cảm nhận được gì, nhưng mà... nhưng mà cậu bị h... hôn!

Đá buồn cười nhìn cậu trốn tránh thực tại, anh ghé vào tai cậu nói: "Lần trước em làm như thế với tôi, bây giờ không chịu trách nhiệm hả?"

Sữa Chua nhắm mắt che miệng điên cuồng gật đầu. Chịu, chịu, chịu.

"Mở mắt ra, nghiêm túc nói chuyện." Đá tách tay cậu ra khỏi miệng, sau đó vuốt tóc mái lộn xộn của cậu sang một bên.

Sữa Chua mở mắt, vừa nhìn thấy anh là mặt lại đỏ thêm một tầng, nhất là giờ sự chú ý của cậu chỉ đặt lên môi Đá. Lúc này đại não đáng thương mới làm việc, đưa đoạn kí ức cậu quên trở về, ngày hôm ấy... chính cậu đã chủ động hôn Đá! Đầu óc bắt đầu rối bời, Sữa Chua vừa ngại ngùng vừa bối rối. Nhưng mà loại chuyện này thì chịu trách nhiệm thế nào? Cậu nhỏ giọng hỏi anh: "Phải... phải chịu trách nhiệm thế nào?"


Đá nhướng mày, xem ra là nhớ được rồi, hơn nữa anh đã chờ giây phút này rất lâu.

"Làm bạn trai tôi."

Bốn chữ như sét đánh ngang tai, Sữa Chua không biết làm sao lắp bắp: "Cái này... cái này..."

Anh đưa tay lên chạm vào gò má nóng bừng của cậu, thở dài: "Ban nãy em đã đồng ý rồi."

"Nhưng mà..." Sữa Chua như thỏ con bị dồn vào bẫy, gấp gáp muốn thoát khỏi nhưng phát hiện chẳng còn lối ra. Cậu đã sớm bị giăng bẫy rồi.

"Em không muốn sao?" Đá tội nghiệp hạ tay xuống.

Có muốn... một chút, Sữa Chua nhíu chặt lông mày.

Đá biết cậu đã lung lay, nên hạ đòn quyết định rồi, anh quay người bước đi: "Em không muốn thì thôi, như ban đầu đã nói, tôi sẽ không ép em..."

Sữa Chua không còn lòng dạ mà phân vân nữa, cậu vội vàng chạy lại kéo áo Đá: "M...Muốn."

Bóng lưng trước mặt cậu khựng lại, sau đó giọng nói của anh cất lên: "Loại chuyện này là hai bên tình nguyện, không phải chỉ muốn là được. Tôi rất thích em, tôi sẽ chờ đến khi em cũng thích tôi, lúc đó lại nói đến chuyện này nhé."


Giọng anh như có như không man mác buồn, tràn đầy tiếc nuối và yêu thương. Sữa Chua nghe mà trong lòng khó chịu, cậu không nhịn được nói lớn: "Mình cũng thích cậu mà!"

Con ngươi đen như mực của Đá sáng lên, anh giả bộ ngạc nhiên quay lại, nắm lấy hai vai cậu: "Em vừa nói gì?"

Dũng khí ban nãy của Sữa Chua bay biến sạch sẽ, cậu xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nói ra mất rồi...

Đá bật cười, trong lòng cuồn cuộn suиɠ sướиɠ, bao nhiêu công sức chỉ để nghe một câu này, thật là xứng đáng. Anh xoa đầu tóc mềm mại của cậu, cảm giác vui vẻ chưa từng có, gấp một ngàn lần lúc anh nhận được huy chương vàng Toán quốc tế.

Sắc đỏ trên mặt Sữa Chua vẫn chưa lui đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn anh hạnh phúc như vậy, cậu cảm giác như có dòng nước ấm áp chảy qua trái tim. Vậy hiện tại coi như hai người họ... không còn là bạn bè nữa sao?


Điện thoại trong túi rung lên, Đá lấy ra nhìn tin nhắn của Cam trên màn hình: "Người anh em, đã ổn thỏa hết rồi." Anh mặt vô biểu tình cất điện thoại đi, xòe tay ra trước mặt Sữa Chua.

Sữa Chua: "?"

"Đưa tay đây nào."

Sữa Chua ngơ ngác đặt tay vào lòng bàn tay Đá, anh nắm chặt tay mềm mại của cậu, miệng cười tủm tỉm dắt đi: "Chúng ta đi học, bạn trai nhỏ."

Sau cánh gà:

Đá: "Đưa tay đây nào... Mãi bên nhau bạn nhớ."