Hôm sau Sữa Chua thấy trong ngăn bàn mình có một túi giấy giỏ, bên ngoài gắn giấy nhớ màu tím với nội dung là: "Quà tạ lỗi." Cậu tò mò mở ra, là một tập hình dán thỏ Molang rất đáng yêu.
Sữa Chua làm bộ không muốn để ý, cất nó đi được năm phút, lại nhịn không nổi mà lấy ra cầm trên tay ngắm nhìn. Là một Omega chính hiệu, những thứ như thế này cậu vô cùng yêu thích. Về phần lỗi lầm gì đó của Đá, cậu ngủ hết buổi tối là đã quên rồi.
Tin nhắn qua tin nhắn lại gần nửa tháng, Đá thành công kéo gần quan hệ với Sữa Chua một chút, nhưng làm cách nào cũng không gần hơn được nữa, chính là kiểu cực kì tin tưởng và ỷ lại. Kì thi giữa kì hai trôi qua, Đá cầm bốn bài thi chính Toán, Lý, Hóa, Sinh gần như hoàn mỹ của mình nghiêm túc xem lại vài lỗi sai. Điểm này của anh đã đủ để bỏ top 2 khối một khoảng khá xa, nhưng đem ra thành phố thì vẫn chưa đủ.
"Đàn chị."
Đàn chị giật bắn mình bỏ tai nghe ra khỏi tai, ngay lập tức úp điện thoại xuống mặt bàn. Thứ như kịch truyền thanh này... tốt nhất không nên đầu độc các đàn em. Chị cười cười: "Có chuyện gì vậy?" Nhìn đàn em có vẻ lo lắng.
"Sữa Chua có xin nghỉ hôm nay không ạ?"
"Không nha..." Đàn chị nghiêm túc nhớ lại xem mình có mải xem kịch mà quên gì đó không: "Thật sự là không."
Đá thử gọi vào số cậu nhưng đợi mãi chẳng ai bắt máy, anh nóng ruột chạy lên tầng định xem cậu có còn ở trong lớp không. Hanh lang khối 11 vắng vẻ không một bóng người, giờ này mọi người hoặc là về hết hoặc là tản đi sinh hoạt câu lạc bộ rồi. Đá một đường thuận lợi tìm đến lớp 11-2, mở cánh cửa khép hờ ra.
Giây phút thấy Sữa Chua vẫn bình thường ngẩng đầu lên, chỉ là sắc mặt hơi trắng, mắt đỏ bừng, anh nhẹ nhàng thở phào một cái, may mà không ngất đi. Ngón tay vẫn còn run rẩy vuốt ve đôi mắt đỏ hoe của cậu, nghẹn giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì? Đau ở đâu sao?" Dọa anh một phen suýt rớt tim ra ngoài.
Vừa nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, Sữa Chua như nhận hết ủy khuất mà khóc lên. Nãy giờ cậu đã nhịn đến nỗi đôi mắt đỏ bừng cả rồi. Đá bối rối không biết làm sao, anh đau lòng dùng tay lau nước mắt trên má cậu, hỏi dồn: "Sao thế? Em đừng khóc nữa, nói gì đi, nói rồi tôi giúp em."
Mẹ Sữa thể chất khó sinh, bác sĩ khuyên rằng bà chỉ nên mang thai một đứa trẻ thôi, do vậy Sữa Chua là con một. Sau khi phân hóa thành Omega, Sữa Chua thường nghe mọi người bàn tán nói thật tiếc ba mẹ cậu không có người kế nghiệp. Ba mẹ Sữa thương cậu còn chẳng hết, tuyệt đối không quan tâm vấn đề kế nghiệp gì đó, cũng nói cậu đừng để ý, chỉ cần sống khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.
Sữa Chua rất có chí tiến thủ, luôn chăm chỉ học tập tiến lên, muốn chứng minh cho mọi người thấy mình tuyệt đối sẽ không thua kém một Alpha nào cả. Cậu sẽ trở thành con người có thể khiến ba mẹ tự hào, không phụ tình yêu thương vô bờ của họ.
Chính vì đặt mục tiêu cao, lại nhạy cảm nên khi bản thân rớt ngoài top 10 khối Sữa Chua mới buồn khổ thành cái dạng này.
Đá làm sao lại không hiểu tâm tư cậu, trước đây khi thu thập tài liệu về Sữa Chua anh cũng đã biết đôi ba phần hoàn cảnh lớn lên cũng như lí do cậu luôn cố gắng học tập rồi. Duy chỉ có quãng thời gian từ lớp mười tới khi cậu chuyển đến THPT K như một lớp sương mù, với năng lực hiện tại của anh không thể tra ra được, rõ ràng đã bị người động tay động chân...
Quay lại với bài thi Toán kia, đề lần này ra rất đánh đố, nhiều bài không phải chỉ cần học chăm chỉ ở trên lớp thôi là làm được. Anh cố gắng dỗ dành nhưng Sữa Chua vẫn sụp đổ, nói rằng là do cậu chưa đủ cố gắng, nhìn thái độ như muốn bỏ hết tất cả hoạt động chơi bời để sống với sách vở. Đá thấy mối nguy vô cùng lớn là thời gian anh ở cùng cậu sẽ bị cắt giảm, đầu óc xoay chuyển nghĩ cách.
"Nhìn này." Anh lôi tập bài thi từ trong cặp ra, trải trước mặt cậu.
Sữa Chua nhìn bốn bài thi điểm gần như là tuyệt đối trên bàn, ngưỡng mộ tới nỗi ngừng khóc, tròn xoe mắt cầm đọc.
Đá: "..." Vất vả dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành thì như công cốc, còn dùng bốn tờ giấy đầy chữ thì lại nín khóc.
Người tôi thích yêu kiến thức của tôi hơn cả yêu tôi, phải làm sao đây? Online chờ gấp.