Edit: jena
Ba giờ chiều, một ngày giao dịch chứng khoán kết thúc, tiếng rên la bi thảm vang vọng khắp nhà họ Phong.
Bốn năm âm thanh giao thoa nhau, đau đớn có, uất hận có, tức giận có, bạn bè khắc khẩu nhau có, vợ chồng cãi nhau có, còn có người gầm rú điên cuồng muốn tìm Phong Bạch Thanh bóp chết đối phương nhưng đã bị ngăn cản lại.
Bốn vị trợ lý hoang mang, bối rối tột độ, nhưng trong lòng nguội lạnh đã biết sự tình đã không thể cứu vãn.
Bọn họ chạy đến chỗ ba đầu sỏ gây tội, ước ao nhìn thảm trạng của người ta để phần nào an ủi thương tổn của chính mình, nào ngờ ba người nọ lại ngồi trong đình hóng gió ăn điểm tâm, vừa nói vừa cười đến cả hoa xung quanh cũng nở rộ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Vì vậy bốn người đều cảm thấy bản thân như bị ngâm dưới hồ băng.
"Mẹ nó... Bọn họ là do quá tự tin nên không một ai mua?"
"Chẳng lẽ là cố ý lừa chúng ta?
"Vốn dĩ đã không muốn mua nhưng lại truyền ra ngoài là nên mua ư?"
Dù là gì cũng khiến cho người khác vô cùng phẫn hận.
Lỡ như tất thảy đều là kế hoạch của bọn họ... Bốn vị trợ lý không khỏi rùng mình, chỉ hi vọng là giả, như vậy thì ít nhất bọn họ còn có thể tiếp tục ở lại đây, từ từ tìm lại số tiền đã mất. Nếu không... kết cục thảm không nỡ nhìn.
Phong Bạch Thanh nhanh chóng thấy bọn họ, ngoắc ngoắc tay, muốn bọn họ mang thêm điểm tâm đến.
Cảnh Tây và Hồ Tiêu vô cùng nhất trí, cầm hai miếng dưa lên gặm trước nụ cười cứng đờ của bọn họ, chỉ cảm thấy dưa hôm nay ngon hơn ngày thường. Phong Bạch Thanh cũng gần gũi mà quan sát biểu tình của bọn họ, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Cảnh Tây chờ bọn họ đi xa, nhanh chóng kiểm tra một vòng xung quanh, lại phát hiện thêm máy nghe trộm.
Cậu mịt mờ ra dấu, hai người kia cũng tự nhiên đổi sắc mặt, sau đó nhắn tin cho "ban cố vấn".
Group chat "Ban cố vấn" vẫn còn hiện đề tài thảo luận lúc trước.
Lúc đó là lựa chọn của Ất Chu, gần đây cổ phiếu của cậu dao động kịch liệt, bên Phong Bạch Thanh và Tần Triệu vẫn chưa tới đáy, sôi nổi đưa ý kiến.
Tần Triệu: [ Rủi ro lớn quá, không cẩn thận cậu lại giúp cho bọn họ giàu hơn. ]
Phong Bạch Thanh: [ Bọn họ hoàn toàn có thể chờ qua đợt thấp điểm này không bán, chừng nào cao điểm hẵng bán. ]
Ất Chu: [ Cậu tham lam quá, có tiền lại không chịu buông, huống hồ tôi cảm thấy nó sẽ không tăng lại trong thời gian gần đâu. ]
Tần Triệu: [ Ý kiến của giám đốc Đoạn như thế nào? ]
Đoạn Trì: [ Bé con nhà tôi nói gì cũng đúng. ]
Tần Triệu: [ ... ]
Phong Bạch Thanh: [ ... ]
Ất Chu: [ Em quan sát chuyển động sao trời rồi, cảm giác nó sẽ rớt nữa, rớt rất thảm. ]
Đoạn Trì: [ Đúng vậy, đều nghe em. ]
Thỏ nhỏ: [ +1. Ất Chu là thần tiên giáng trần. ]
Hồ Tiêu: [ +2. Anh trai tôi là thần tiên giáng trần [phát giấy chứng nhận] ]
Tần Triệu: [ ... ]
Phong Bạch Thanh: [ ... ]
OK, I"m fine.*
*this is raw, tôi không bịa =)))
Trong group là một đám fan não tàn, người lý trí duy nhất lựa chọn ngậm miệng, từ đó tới giờ vẫn chưa ai dám nhắn tiếp.
Bây giờ mở group chat ra, mới thấy Đoạn Trì vừa gửi một tin.
Đoạn Trì: [ Kết quả sao rồi? ]
Thỏ nhỏ: [ Tốt lắm. Tôi nghe thấy tiếng la thảm thiết từ sáng tới giờ. ]
Hồ Tiêu: [ Tối nay chúng ta sẽ thu được thành quả! ]
Đoạn Trì có hệ thống 17 nên cái gì cũng biết, cơ bản không cần hỏi một câu này. Cảnh Tây liếc mắt qua đã biết được tính toán của đối phương, tự hỏi tự đáp, chủ động theo đề tài.
Ất Chu: [ Có ai muốn ăn mừng không? ]
Thỏ nhỏ: [ Muốn! ]
Đoạn Trì mỉm cười: [ Có, cho tôi một suất. ]
Phong Bạch Thanh: [ Để tôi mời khách. ]
Nơi đây là chòm sao Tứ Độ Khắc, bọn họ chỉnh người của nhà họ Phong nên không tranh vị trí này của Phong Bạch Thanh, quyết định điểm hẹn, nói chuyện thêm chốc lát thì ai làm việc nấy.
Ba người ngồi trong đình chờ kịch hay đến xế chiều, bắt đầu ra ngoài, tiến vào nhà chính.
Nhà chính nằm ở trung tâm của nhà họ Trạch, đằng trước có khoảng sân lớn để mở tiệc. Ngày lễ hay ngày tết hoặc trong nhà có chuyện vui đều ở đây ăn liên hoan.
Ngoại trừ một ít người ở bên ngoài bận việc chưa về thì hầu hết đều đã có mặt.
Bây giờ nhìn thấy Phong Bạch Thanh đến, không khí ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im lặng.
Phong Bạch Thanh bất động thanh sắc nhìn mọi người một vòng, cảm thấy không thể bắt hết một mẻ lớn này được nhưng chỉ cần một nửa thôi cũng đã tốt rồi.
Mặc kệ không khí ngưng trọng, cậu một đường đi thẳng đến chỗ của mình, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn mọi người, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
Người của nhà họ Phong đều đã nhận được tin tức của bốn vị trợ lý kia vào buổi chiều, nhất thời không biết là cậu có cố tình giăng bẫy bọn họ hay không, đa số đều bảo trì im lặng, một số người không nhịn được hỏi lại: "Cậu có mua bitcoin không?"
Phong Bạch Thanh: "Hôm nay có bạo thương à?"
Cậu nâng ly nước lên nhấp một ngụm, thần sắc bình thản: "Độ nguy hiểm cao như vậy tôi đương nhiên không mua, anh mua ư?"
Người của nhà họ Phong: "..."
Một người nóng tính không chịu nổi đập bàn, hai mắt đỏ ngầu: "Mày con mẹ nó giả ngu cái gì? Không phải do mày tính kế hả?"
Phong Bạch Thanh khó hiểu: "Tôi tính kế cái gì cơ?"
Người nọ chỉ tay: "Mày đi mà hỏi bọn nó!"
Cảnh Tây và Hồ Tiêu bị chỉ điểm: "Gì hả?"
Người nọ nhìn vẻ mặt thản nhiên của cả ba, lửa giận càng lớn hơn: "Hả cái gì? Không phải hôm qua tụi bây nói thu mua bitcoin thì có thể một bước lên mây hả?!"
Cảnh Tây và Hồ Tiêu ngay lập tức hốt hoảng, trăm miệng một lời: "Chúng tôi chưa nói gì hết!"
Người nọ thở phì phò, chửi tục một tiếng, dứt khoát đem ghi âm ra.
Những người còn lại không ai ngăn cản, bởi vì không muốn bạo thương nên cần phải bỏ tiền vào để kéo giá cổ phiếu. Hôm nay cổ phiếu cứ hạ giá, càng ngày càng xuống đáy, khả năng bạo thương cực lớn, bọn họ nôn nóng nhưng lại không có đủ tiền kéo, nhưng số tiền bọn họ bỏ ra so với thị trường chứng khoán chỉ như chín con trâu mất một sợi lông, như muối bỏ bể.
Trơ mắt nhìn một đống tiền của mình bốc hơi trong nháy mắt, là người ai mà chịu nổi, chẳng khác gì ác mộng, cho nên họ cũng muốn có lời giải thích rõ ràng.
Hồ Tiêu kinh ngạc nghe xong đoạn ghi âm, hỏi: "Đây là lúc hôm qua Tiểu Lý đến đưa trái cây cho bọn tôi lúc tôi và chú hai đang nói chuyện? Là bọn họ đặt máy nghe trộm?"
Người nọ cười lạnh: "Đúng thì sao? Giờ thì mày cho tao lời giải thích rõ ràng đi."
"Tôi có thể nói gì đây? Hôm qua rõ ràng tôi còn dặn bọn họ không cần nghe mà." Hồ Tiêu nói: "Ghi âm này căn bản không đủ. Hôm qua chú hai hỏi tôi cách làm giàu trong thời gian ngắn, tôi nói nhiều lắm đó, đoạn kết của ghi âm là phần đầu tôi chuẩn bị nói mua bitcoin thời điểm hiện tại là đi tìm đường chết."
Cảnh Tây yên lặng gật đầu.
Có thể là cảm thấy do bị phản bội, hai mắt con thỏ nhỏ lại đỏ hoe.
Người nọ hoàn toàn không chấp nhận lí do này: "Mày mẹ nó đừng có lừa thần gạt quỷ nữa. Vậy thì khúc sau mày tính giải thích như thế nào?"
Cảnh Tây nghẹn ngào: "Là tụi tôi đang chơi trò chơi mà."
Hồ Tiêu bổ sung: "Chơi game mà, không tiện nói với người ngoài."
Cậu giải thích đơn giản: "Chú hai tôi dạo này có chơi một game nhập vai, vừa vào một bang phái, có thành viên trong bang chọn năm người ra cược xem ai có thể đứng đầu thành "Thần". Trong năm người đó có nhiều người chưa đạt level max nên có ít người không phục. Ngày hôm qua mở đấu trường, bắt đầu đặt cược nên tôi nói chú hai là muốn cược nhiêu cũng được. Bang chủ của bang chúng tôi đang tham gia lại gặp vấn đề gì đó, do có thành viên liên quan đến xã hội đen nên tôi nói chú hai phải giữ bí mật."
Cảnh Tây lại gật đầu, thuận tiện còn mở điện thoại ra cho bọn họ xem giao diện trò chơi, giao dịch cùng ngày.
Có hệ thống nhỏ làm việc, cậu muốn như thế nào cũng làm được, vì vậy mọi người nhìn thấy bảng xếp hạng trong bang phái của con thỏ nhỏ, cậu đang đứng thứ hai, cũng đặt tên là "Thần".
Người nọ: "..."
Những người còn lại của nhà họ Phong: "..."
Đm... Mày... Mẹ nó...
Vì một cái game...
Vì một cái bảng xếp hạng...
Bọn họ gần như đem toàn bộ của cải mình quăng đi mất.
Không khí trong phút chốc lặng như ờ, khi bọn họ bừng tỉnh thì hít thở không thông, chỉ muốn hộc máu chết ngay tại chỗ.
"Keng".
Phong Bạch Thanh bỏ ly nước xuống bàn.
Trong lòng mọi người nhảy dựng lên một cái, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Phong Bạch Thanh lại lướt mắt nhìn xung quanh một vòng, thong thả ung dung hỏi: "Cho nên là, bốn người trợ lý mới tuyển kia cũng là người của mấy người?"
Mọi người im lặng.
Mới vừa rồi có người còn muốn nổi giận đùng đùng tính sổ, có người vẫn chưa tin lí do thoái tác của Hồ Tiêu, nhưng bây giờ không thể phản bác được gì, chỉ có thể đứng im ngậm miệng.
Phong Bạch Thanh vỗ tay, khen ngợi: "Bây giờ ngẫm lại, để giành được sự tín nhiệm của tôi và trợ lý nhỏ của tôi, mấy người cũng phối hợp diễn trò nữa. Quá là vất vả rồi."
Mọi người tự biết mình đuối lý, mặt xám như tro tiếp tục im lặng.
Phong Bạch Thanh: "Có phải tính tình tôi tốt quá nên mấy người mới năm lần bảy lượt tính kế tôi à?"
Lời này nói ra không thể không nghe, không còn gì có thể cứu vãn.
Vài người cười gượng gạo, căng não suy nghĩ, nhưng lời chưa kịp nói thì Phong Bạch Thanh đã hướng sang gia chủ.
"Cha, tôi vừa vào cửa đã thấy sắc mặt của cha không tốt lắm, đừng nói là cha cũng mua nhé?" Cậu không nhanh không chậm hỏi: "Như vậy thì gia tăng đòn bẩy, cha làm thất thoát bao nhiêu tiền của công ty rồi?"
Sắc mặt mọi người ngay lập tức biến đổi.
Da mặt của gia chủ nhà họ Phong run lên, ngoài mạnh trong yếu hét: "Mày nói bậy bạ gì đó!"
Nhưng không một ai tin ông.
Trong khoảng thời gian này ở nhà chính đều tìm cách kiếm tiền, quả thật nhìn bên ngoài chẳng khác gì người một nhà tương thân tương ái, trợ lý người thân đều phối hợp yểm trợ lẫn giau, bọn họ cũng biết ông gài người vào chỗ của Phong Bạch Thanh, vì vậy chắc chắn ông có mua bitcoin.
Mà bọn họ có thể miễn cưỡng đến đây ăn cơm là bởi vì sau này còn có thể ăn tiền lãi từ công ty, nếu công ty không chân chính phá sản.
Nhưng nếu sản nghiệp của gia tộc xảy ra vấn đề, bọn họ đều thảm rồi.
Chú năm trực tiếp đứng dậy: "Anh cả, anh nói thật đi."
Vài anh chị em không dựa vào Phong Bạch Thanh kiếm tiền, vẫn đang ở công ty không ngừng phấn đấu, sắc mặt lập tức ngưng trọng: "Cha?"
Những người còn lại cũng ồn ào hỏi: "Ông rốt cuộc có động vào tiền của công ty không?!"
Gia chủ nhà họ Phong tự biết việc này không thể giấu được, thở hổn hển mấy hơi, không phủ nhận.
Mọi người nhìn mắt ông đầy tơ máu, tức khắc hiểu rõ, đột nhiên ngã ngồi xuống ghế.
Việc đã đến nước này, mắng chửi gì cũng vô dụng.
Muốn cho công ty không phá sản, cách duy nhất là rót tài chính vào.
Nhưng bây giờ có ai còn tiền đâu.
Bọn họ lại đồng loạt nhìn về phía Phong Bạch Thanh.
Vẻ mặt của cậu hoàn toàn không dao động.
Người của nhà họ Phong không còn quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, vội vàng xin lỗi cậu liên tục, hứa hẹn từ nay về sau không nhúng tay vào chuyện của cậu nữa, chỉ van xin cậu hãy cứu lấy công ty của gia đình.
Phong Bạch Thanh xua tay ngăn bọn họ lại, nhìn về phía gia chủ.
Đây là muốn tự ông ta mở miệng cầu xin.
Tín hiệu nhanh chóng truyền ra, không khí lại im lặng, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm gia chủ, muốn ông hãy nói gì đó cứu vãn tình hình.
Gia chủ nhà họ Phong trước mặt con mình luôn tỏ thái độ uy nghiêm, đây là lần đầu tiên ông chật vật như vậy.
Ông hung hăng nhìn con trai mình, trầm giọng hỏi: "Phải làm sao thì con mới chịu giúp?"
Phong Bạch Thanh hơi cong cong khóe miệng.
Cậu có thể giúp hai người Hồ Tiêu gây chuyện chính là vì muốn nhân cơ hội này đạp cha mình ra khỏi cái ghế gia chủ kia.
Nhưng ánh mắt của cậu lại tỏ vẻ lo lắng, vẫn làm bộ làm tịch quan tâm anh chị em mình, rồi đột nhiên cậu nhớ đến lời của con thỏ nhỏ: "Ngẫu nhiên ném một quả bom, nhìn người trước mặt mình nổi điên lên cũng khá thú vị đó."
Thật ra cậu biết vì sao những anh chị em này của mình khi xưa lại bắt nạt mình, cũng biết điểm yếu của họ rồi.
Vì vậy cậu nói: "Muốn tôi bỏ tiền, có hai điều kiện."
Gia chủ: "Con nói đi."
Phong Bạch Thanh liếc mắt nhìn những thành viên trong nhà, chậm rãi nói: "Thứ nhất, những đứa con ngoài giá thú không được phép đặt chân vào đây, không bao giờ được nhận tổ quy tông, không được thừa kế công ty."
Quả bom thứ nhất rơi xuống, những người đó không ngờ cậu lại nói như vậy, nháy mắt trợn ngược mắt: "Mày nói cái gì?!"
Phong Bạch Thanh hưởng thụ cơn lửa giận của bọn họ, mỉm cười dịu dàng trước những cặp mắt phóng ra dao kia bổ sung thêm: "Bây giờ thì cút ngay."
Lý trí của những người đó đứt phựt, lập tức muốn nhào tới liều mạng với cậu, nhưng ngay sau đó đã bị giữ lại.
Những người không biết nguyên nhân thì vui mừng, nguyện ý hỗ trợ. Những người biết nguyên nhân thì khẩn cầu nhìn sang gia chủ, có người còn khóc rống lên: "Cha!"
Nhưng mà gia chủ nhà họ Phong có quá nhiều con rơi con rớt, căn bản không quan tâm.
Một câu cũng không nói, ông chỉ giơ tay hướng ra ngoài.
Đáp án này không cần nói cũng biết, sắc mặt những người đó nháy mắt trắng bệch.
Vệ sĩ nhanh chóng xuất hiện, lôi tất cả những người này ra ngoài.
Phong Bạch Thanh vui vẻ nhìn bọn họ khóc la múa may quay cuồng bị lôi xềnh xệch ra ngoài, đến khi không còn nghe được gì nữa thì chưa đã thèm quay mặt lại, nhìn biểu tình khó coi của gia chủ, dịu dàng nói tiếp: "Thứ hai, cha rút khỏi ghế chủ tịch và gia chủ đi."