Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 99: Ngoại Truyện 2: Mười Năm Sau




Mười năm sau khi tốt nghiệp trung học, Cố An Thành dẫn Trần Viễn về Hải thành.

Hải thành vẫn mang dáng vẻ của năm đó, đướng phố lại càng tấp nập hơn, người tới đón bọn họ chính là Hách Văn Tĩnh, bây giờ Hách Văn Tĩnh đã là một người dẫn chương trình nổi tiếng, tất cả chương trình do cô ấy làm người dẫn chương trình đều có rating xếp hạng nhất

"Kẹt xe, cứ để cho bọn họ đợi một chút dù sao tớ cũng không thể bay qua đó được." Hách Văn Tĩnh hung hăng nhấn ga, khiến chiếc xe kia sợ hãi đến mức vô tình bật đèn xe lên.

Cố An Thành ôm Trần Viễn ngồi ở ghế sau, bởi vì mới vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng cho nên hai người có chút uể oải, Cố An Thành xoa bóp vai cho Trần Viễn:"Còn đau không?"

"Tốt lắm rồi." Trần Viễn lén lút nhìn Hách Văn Tĩnh ở phía trước một chút, quả nhiên thấy cô ấy đang nhìn họ với vẻ mặt trêu đùa rất vui vẻ, nhất thời mặt cậu liền đỏ.

"Vẫn buồn nôn như vậy." Hách Văn Tĩnh khoa trương chậc lưỡi:"Cũng không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì, trước kia đài chúng tớ có mấy thanh niên kiệt xuất trẻ tuổi, hiện tại ngay cả giám đốc cũng cưới vợ nam, làm cho bầu không khí thực sự là một lời khó nói hết."

"Không phải cậu cũng có thể cưới một người vợ nam sao?" Cố An Thành cười nhạo cô ấy:"Tớ nghe Tiểu Viễn nói, cậu tìm được một con chim cút."

"Được nha Tiểu Viễn, bây giờ cậu cũng cùng một giuộc với cậu ta rồi đúng không!"Tay của Hách Văn Tĩnh thò ra phía sau muốn bắt lấy Trần Viễn nhưng đã bị Cố An Thành tách ra.

"Nói chuyện thì cậu cứ nói đi, đừng có táy máy tay chân." Cố An Thành cũng không khách khí với cô ấy, chị cả này thường xuyên đến ỹ quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ, biết đến đây là ngang qua Thái bình dương ai không biết còn tưởng đó là nhà của cô ấy, cũng không ngại rắc rối nữa.

"Cậu đây là đố kị!" Hách Văn Tĩnh vẫn nhân cơ hội để cãi nhau với anh, mặc dù bây giờ đã là người nổi tiếng mỗi lần ra khỏi nhà đều phải cải trang một chút, nhưng tính cách vẫn giống như lúc trước.

"Gọi điện thoại cho bọn họ, nói bọn họ gọi mấy món trước đi, lão nương sắp chết đói, tớ muốn đến đó sẽ khai tiệc ngay!" Hách Văn Tĩnh truyền đạt mệnh lệnh cho Cố An Thành, đương nhiên Cố An Thành không để ý đến cô ấy, Trần Viễn không thể làm gì khác hơn là cười cười rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện cho đám Tất Tam, nói cho bọn họ vào nhà hàng gọi món trước.

Lúc đi học thì thành tích của La Trung Hoa khoong tốt lắm, không ngờ sau khi tốt nghiệp lại thông suốt, một lần liền thi đậu công chức, bây giờ đã được nhận vào Cục Thuỷ Lợi làm nhân viên, Triệu Hải thì đi theo con đường làm vận động viên rồi bị đào đến đội bóng đá của tỉnh, bây giờ đang là một cầu thủ siêu sao, người đáng lo ngại nhất chính là Vương Huân, cậu ta không thi lên đại học mà học ba năm cao đẳng, tốt nghiệp sớm nhất thế nhưng không chịu được khổ đến nhà máy do trường phân công làm, mỗi ngày ngoại trừ việc phụ giúp việc kinh doanh quán ăn trong nhà ra thì chỉ có chơi game.

Mấy anh em có chuyện gì không như ý liền tụ tập, uống nhiều rồi sẽ khóc chính là cậu ta, Cố An Thành sai người tìm cho cậu ta một công việc văn phòng, sau đó vẫn không được do Vương Huân đến muộn, và người ta nói điều đó làm ảnh hươgr đến tập thể, Vương Huân cũng không tiện mặt dày mày dạn bôi đen danh tiếng của Cố An Thành được, nên đành về nhà.

"Nói tới Vương Huân thì thật sự muốn tát vào miệng cậu ta mấy cái, mất mặt mũi bây giờ còn chơi game online đây, cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi!" Hách Văn Tĩnh đem mấy người bọn họ phê bình một trận, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, bây giờ Tất Tam đang làm cùng văn phòng với uỷ viên toán học lớp chúng ta đấy, thật đúng là trùng hợp mà."

"Uỷ viên toán học? Cái người đeo kính kia sao?" Cố An Thành vẫn còn nhớ uỷ viên toán học nghiêm túc kia, lúc đó cậu ta được coi là một dòng nước tinh khiết trong lớp, nghiêm túc học tập nói thì mới nhớ hình như Trần Viễn học chung trường với cậu ta.

"Không phải sao! Là cậu ta!" Hách Văn Tĩnh nói tới những việc này thì có dáng vẻ hóng hớt chuyện bát quái vô cùng:"Tớ nói cho các cậu nghe tớ cảm thấy giữa cậu ta và Tất Tam đang có chuyện gì đó, có một ngày cậu ta đột nhiên gọi cho tôi, hỏi nếu như tớ yên lặng yêu thầm người nào đó hơn chục năm rồi bị phát hiện, là do người được yêu thầm đó chậm chạp hay là do có bệnh? Ha! Cậu nói thử xem có phải có vấn đề hay không chứ!"

"Nghe thì cũng rất bình thường mà?" Trần Viễn không hiểu được câu hỏi không có chủ ngữ vị ngữ này, làm sao có thể làm cho cô ấy tưởng tượng ra được sự mập mờ hay vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cậu Hách Văn Tĩnh cũng chịu thua cách nuôi dưỡng người của Cố An Thành, Trần Viễn mười mấy trôi qua rồi mà vẫn đơn thuần trong sáng như vậy, thật sự đúng là đáng quý, cô ấy không nhịn được mà nói: "Đương nhiên là tớ không phản đối, chẳng qua là tớ cảm thấy cậu ấy đã đồng ý giống như câu—— nữ sợ chọn nhầm nghề, nam sợ gả lấy nhầm chồng."

"A?" Trần Viễn lại thắc mắc sao cô ấy lại nói ngược lại vậy?

Hách Văn Tĩnh đem nửa phần sau bổ sung: "Nếu như có người yêu thì nhanh chóng đem người ta lăn giường đi!"

Cố An Thành lười nghe mấy lời nói bậy này của cô ấy, vì thế anh hất cằm về phía trước rồi nói: "Cậu nhìn đường đi, không lại bị chặn nữa đấy."

Hách Văn Tĩnh vừa nhìn qua thì quả nhiên đã có thể lái xe được rồi, liền vui vẻ tăng ga lên.

Chờ đến khi đến phòng riêng của nhà hàng, những người ở bên trong cũng đã tới đủ,cũng chẳng phải trong những năm nay mọi người chưa từng tụ tập bao giờ, những mỗi lần tụ tập thì vẫn như lần đầu, Triệu Hải nhào tới cho Cố An Thành một cái ôm, lúc cậu ta muốn ôm Trần Viễn thì bị Cố An Thành kéo ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà nói anh là "Hẹp hòi".

Cận Nghiêu nhìn Trần Viễn rồi ngoắc tay: "Tiểu Viễn, đến đây."

"Học trưởng!" Lần trước Trần Viễn gặp y là khi y cùng học trưởng Lương Tiến đến Mỹ chơi, bây giờ cũng qua hơn một năm rồi, Trần Viễn cũng không có thay đổi gì nhiều, mà trái lại Cận Nghiêu, lại dần dần trưởng thành và có mị lực hơn trước nữa.

Cận Nghiêu gọi Trần Viễn đến ngồi cạnh mình:"Lần này trở về không đi nữa sao?"

"Không đi." Trần Viễn đã học xong thạc sĩ từ sớm rồi, Cố An Thành càng không cần phải nói, học xong khoá chính quy liền nhất quyết không học lên nữa, hiện tại anh dùng thời gian rảnh để ở cùng Trần Viễn và quản lý các công ty nhỏ, anh không thể không trở về chủ trì đại cục được, Trần Viễn vừa nhận bằng khi họ liền khăn gói về nước ngay rất nhớ quê nhà rồi.

Thật ra cuộc sống của hai người ở Mỹ rất tốt, Thường Linh và Lục tiên sinh cũng thường xuyên chăm sóc bọn họ, có thể nói là che chở rất nhiều, thậm chí đến mức làm cho họ cảm thấy có chút phiền, nhưng Lục tiên sinh là kiểu người chăm sóc người khác rất chu đáo, có thể làm cho mọi người cảm nhận được gió xuân ấm áp là như thế nào, khi Trần Viễn đi hai người ngồi đối diện nhau rơi lệ, ai không biết còn tưởng rằng đây là sinh ly tử biệt.

Nhưng trở về nước tốt thật đấy, có các bạn tốt, còn có cả bố nữa.

Mặc dù từ trước đến giờ Cố Vĩ Đông không quan tâm đến Cố An Thành, nhưng sau này đã trở thành một người bố ân cần, sau khi hai đứa con đến nước Mỹ ông ấy càng quan tâm nhiều hơn còn tìm người chăm sóc họ nữa, lần này khi nghe tin hai đứa nhỏ về liền tìm người dọn dẹp nhà cửa một chút, có thể nói là thay đổi không nhỏ.

Cận Nghiêu lôi kéo Tiểu Viễn nói với cậu về nghành du lịch mà y chuẩn bị đầu tư, Tiểu Viễn là sinh viên học chuyên nghành hoá sinh, và chuyên nghành song song với đó cậu học là vi sinh không có yêu cầu giao tiếp gì nhiều, nên đầu óc không phản ứng kịp:"Học trưởng chờ một chút, tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Nghành du lịch trong nước ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, tôi dự định mua một con tàu du lịch để chạy đến hai cực." Đầu óc của Cận Nghiêu rất tốt, mấy sản nghiệp xưa của nhà đều không lọt được vào mắt y, mỗi ngày đều có ý tưởng mới, cho nên y cần sự hỗ trợ từ một "Người có tiền".

Không khéo Trần Viễn chính là người như vậy.

Trần Viễn chỉ có thể gật đầu: "Vậy rất tốt, tôi cũng rất muốn đi nam cực đây."

"Vợ ngốc." Cố An Thành không nhịn được ôm lấy Trần Viễn đang cỗ vũ cho Cận Nghiêu rồi hôn một cái: "Anh ấy muốn cậu bỏ tiền ra cho anh ấy, anh ấy đang thuyết phục cậu đấy."

"Tớ?" Trần Viễn có chút bối rối, cậu làm gì có tiền?

"Tiền của chúng ta đều trên danh nghĩa của cậu, cậu không ký tên cũng không có hiệu lực." Ngược lại Cố An Thành cũng không có ý kiến gì cả, trước kia Cận Nghiêu đã đề cập với anh, câu trả lời của anh chính là Tiểu Viễn cảm thấy hứng thú là được, cho nên Cận Nghiêu mới có thể trình bày tình hình với Trần Viễn như bây giờ.

Trước khi về nước Trần Viễn cũng đã được nhận vào Học Viện Khoa Học Trung Quốc, nơi cậu từng theo học chuyên nghành sinh thái phân tử vi sinh vật, sau này cậu sẽ trở thành nhà khoa học được bao vây bởi những thí nghiệm, nói với cậu chuyện đầu tư quản lý gì đó nửa chử cậu cũng không biết, cậu nhìn Cố An Thành một chút, Cố An Thành gật đầuL "Đừng nói nhất định sẽ kiếm lời, nhưng nếu học trưởng Cận Nghiêu đã lên tiếng thì cậu còn có thể từ chối được không?"

Lúc này Trần Viễn mới vui vẻ, tuy rằng cậu không hiểu nhưng nếu như Cố An Thành nói vậy, Cận Nghiêu lên tiếng rồi thì chắc anh cũng đã đồng ý.

"Các cậu trở về đúng là thuận tiện thất đấy." Cận Nghiêu cũng không nhịn được cảm khái, ở Hải Thành cũng khoong có nhiều người để y tin tưởng, Cố An Thành trở về đối với y mà nói là một sự trợ lực rất lớn.

Vương Huân có vẻ có chút cô đơn khi ở trong đám người đang vui vẻ, từ trước kia cậu ta là người nói nhiều nhất nhưng bây giờ còn chưa mở rượu, La Trung Hoa là người khai tiệc, bởi vì làm việc tại ban ngành chính phủ, cho nên mấy chuyện tổ chức khuấy động bữa ăn dễ như trở bàn tay, Cố An Thành nâng chén cảm ơn mọi người vì đã chào đón trong lúc nhất thời không khí liền trở nên náo nhiệt hơn, tất cả mọi người đều tán gẫu nói về tình hình gần đây của mình, khó mà tránh khỏi nói đến chuyện lương bổng, Triệu Hải là cầu thủ nổi tiếng, lương một năm trăm vạn, đó là còn chưa tính đến tiền thưởng khi thắng trận, Hách Văn Tĩnh là người dẫn chương trình nổi tiếng lương một năm cũng tám mươi vạn, La Trung Hoa kém nhất cũng kiếm được bốn mươi vạn một năm, cậu ta còn rất thấy đủ, còn nói ít người thì tiêu ít thôi.

Nhắc tới chuyện này Vương Huân càng không dễ chịu, mượn cớ đi nhà vệ sinh liền đi ra ngoài.

Cố An Thành để mọi người uống trước sau đó anh đi ra ngoài tìm Vương Huân, anh vừa đi tới cuối hành lang liền nhìn thấy Vương Huân ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh hút thuốc, trông dáng vẻ rất cô đơn, đây là người anh em của anh tuy rằng không tiến bộ, nhưng cũng không kém người khác là bao, Cố An Thành đi tới: "Hút cái gì đó? Cho tao một điếu đi."

Vương Huân yên lặng đưa điều thuốc ra, thật ra Cố An Thành sợ Trần Viễn hút thuốc thụ động nên đã cai thuốc từ lâu, anh thưởng thức điếu thuốc sau đó lơ đãng tựa vào cửa nói:"Vừa trở về mấy ngày nay nhất định sẽ có chút bận, chờ sau khi mọi việc ổn thoả thì mày đến chỗ tao làm việc đi."

"Không đi." Vương Huân cảm thấy rất mất mặt, không phải cậu ta không biết xấu hổ mà là do cậu ta không có chí khí.

Cố An Thành nghe cũng không tức giận:"Đừng tưởng rằng tao cho mày ngồi không kiếm tiền, mày đi làm việc cho tao."

"Tao có thể làm gì, mày đừng có giễu cợt tao nữa." Vương Huân nặng nề hút thuốc lá, hai, ba lần hút liền xong điếu thuốc, Cố An Thành đá chân của cậu ta.

"Đứng lên."

Trong đầu của Vương Huân Cố An Thành là sự tồn tại rất đặc biệt, đây là người anh em chân chính tốt nhất của cậu ta, nhưng cậu ta chẳng làm được việc gì cả đứng trước mặt người anh em thôi cũng thấy mất mặt, cậu ta chậm rãi đứng lên: "Làm gì?"

Cố An Thành vòng tay qua ôm vai cậu ta: "Tao trở về mày còn chưa cho tao một cái ôm đấy."

Mũi của Vương Huân có chút cay cay, khịt mũi rồi không nói nữa.

Cố An Thành khoác tay lên vai cậu ta rồi kéo cậu ta về: "Đi uống rượu."

Lúc này Vương Huân mới nhận ra có anh em vẫn tốt nhất, anh em không chê cũng chẳng cười nhạo, càng không lo lắng phản an ủi như thế nào, lúc này cậu ta mới thật sự cảm thấy Cố An Thành đã trở về, cười một cái:"Đúng vậy, hôm nay không say không về!"

Mười năm sau tụ họp lại chung một chỗ vẫn có cảm giác thân thiết với nhau, uống nhiều rồi càng thân thiết hơn, Hách Văn Tĩnh càng uống càng nhiều, càng nhiều thì lại càng uống, Lương Tiến uống nhiều rồi liền muốn ôm Cận Nghiêu rồi hỏi xem y có muốn hôn hay không, Triệu Hải vẫn chạy loạn khắp phòng như vậy, hát mấy bài hát mà sai nhịp hết, La Trung Hoa uống nhiều rồi cười, Vương Huân uống nhiều rồi khóc, Trần Viễn thì đầu óc choáng váng, chăm sóc xong cái này rồi lại chăm sóc cái kia, nhưng cậu cũng chẳng quản được ai, khi bị Hadch Văn Tĩnh bắt lại rồi mời rượu lần thứ ba cuối cùng Cố An Thành cũng tức giận, bỏ lại đám đầu trâu mặt ngựa đó không quản nữa, mang theo Tiểu Viễn trở về nh

Ở trong nhà không có ai nên Cố Vĩ Đông đã sớm gọi người đến dọn dẹp qua, trên bàn vẫn còn hai bát mì không biết đã nấu được bao lâu rồi, đũa vừa chạm vào liền gãy mất, Trần Viễn hơi kinh ngạc cũng có chút cảm động: "Đây là bố làm đi."

"Ông ấy đâu có thời gian đi Mỹ." Cố An Thành đang nói thì nhận được điện thoại của Cố Vĩ Đông, hoá ra là do ông làm.

"Trù nghệ không được giỏi lắm, chắc hai đứa cũng đã ăn rồi, đừng ăn nữa." Cố Vĩ Đông cằn nhằn linh tinh:"Châm ngôn nói lên xe sủi cảo xuống xe thì phải có mì, bố cũng không biết gì khác nên chỉ nấu được mì đây thôi."

"Cảm ơn bố, ngày mai tụi con sẽ đến chỗ của bố, mẹ có một ít đồ muốn đưa cho bố." Cố An Thành chưa bao giờ cảm thấy sự tồn tại của bố mãnh liệt như bây giờ, tính cách của bố anh là cho dù có chết đói cũng không xuống bếp, mà bây giờ lại xuống bếp làm mì cho bọn họ, anh thật sự rất cảm động.

"Vừa hay đưa đồ qua thì bố cũng muốn nói đến chuyện tốt con đã làm." Cố Vĩ Đông mất bình tĩnh nói: "Con xem con đã làm chuyện bẩn thỉu xấu xa gì ở nhà giam số tám vậy hả, lão Lưu đó là thật không tiện ngại quá nên không nói, con cho rằng cậu ta phải nhìn mặt mũi con sao?!"

Cố An Thành nhất thời cảm thấy được tình thương của bố đã đi xa: "Bố, ngày mai lại nói, tụi con mệt rồi."

Cố Vĩ Đông suy nghĩ cũng thấy vậy nên ngữ khí cũng dịu xuống:"Đúng rồi, con vừa mới về nên chưa quen múi giờ, ngày mai cũng đừng đến đây liền, hai đứa mau nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đặc biệt là Tiểu Viễn, có chỗ nào cảm thấy khoong khoẻ không?"

"Chỗ nào của cậu ấy cũng rất tốt." Cố An Thành đem điện thoại đưa cho Tiểu Viễn.

Tiểu Viễn nhận điện thoại vẫn rụt rè, tuy rằng cậu và Cố An Thành đã đi đăng ký kết hôn ở Mỹ, lúc đó cục trưởng Cố cũng có tham gia lễ cưới, hoàn toàn chúc phúc, nhưng cậu cảm thấy lúc nãy bố có chút tức giận, cách một cái điện thoại vẫn nghe được tiếng gầm gừ của ông, cho nên có chút thấp thỏm:"Bố."

"Ôi chao ~ Tiểu Viễn à, trên đường có mệt hay không?" Ngữ khí của cục trưởng Cố trong nháy mắt liền biến thành mấy dì ở nhà trẻ trông trẻ, làm cho Tiểu Viễn có chút ngượng ngùng.

Hai người nói vài câu liền cúp điện thoại, Cố An Thành cười cậu:"Trong mắt bố cậu vĩnh viễn là trẻ con, ông ấy nói lần đầu gặp mặt cậu coi ông ấy là một ông chú kỳ lạ, làm cho ông ấy tổn thương lắm đấy."

Trần Viễn cũng không nhịn cười được, đúng đấy, khi đó cậu thật sự rất sợ, cảm thấy ai cũng rất đáng sợ, bây giờ thì lại cảm thấy làm sao mà ai cũng là người tốt, người lớn cũng đều là người tốt cả.

"Ngày mai cùng cậu đi gặp ông trước." Cố An Thành sờ khuôn mặt chứa đầy sự mệt mỏi của Trần Viễn: "Bây giờ tắm rửa rồi đi ngủ thôi."

"Ừm." Trần Viễn đã có chút mơ hồ, chơi xấu để Cố An Thành cõng cậu lên lầu, quen phòng quen giường, Trần Viễn đặc biệt rất nhớ nơi này, bởi vì nơi này là nơi cậu và Cố An Thành bắt đầu, sau khi tắm xong thì Trần Viễn liền nằm xuống giường, ngược lại là Cố An Thành đã lâu lắm rồi anh không nhớ lại ngày kia, cái ngày mà lần đầu tiên anh dẫn Tiểu Viễn về nhà.

Trần Viễn đứng ở cửa cầu thang khóc đến đáng thương, liên tục gọi anh muốn anh đừng đi.

Bây giờ móng vuốt của tiểu đáng thương của anh lại rất lợi hại, nếu anh lại bắt nạt cậu giống như trước, thì bảo đảm sẽ bị cậu cào đầy mặt.

Mà Cố An Thành vẫn rất vui lòng để cho cậu vào, anh lên giường đắp chăn lên cho Trần Viễn xong, hai người liền thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau có nhiều mây và gió to, Cố An Thành quấn khăn choàng cổ cho Trần Viễn xong, sau đó hai người cầm theo giỏ hoa đến nghĩa trang Nguyên Bảo Sơn để thăm ông nội.

Ông nội qua đời khi bọn họ học lớp 12, ông ấy ra đi rất thanh thản, buổi tối trước một hôm còn cùng những người bạn già chơi cờ, Tiểu Viễn đến chơi cùng ông ấy thậm chí ông ấy còn làm một cú thắng hết ba lần, làm cho người bạn già của ông ấy tức đến mức không thể ngừng chơi cờ được, Tiểu Viễn lại cảm thấy rất thú vị cậu cảm thấy đôi khi ông đùa giỡn còn nhiều hơn lớp trẻ nữa, cậu liền đem hoa quả qua dỗ dành thì ông liền vui vẻ lên ngay.

Lúc Cố An Thành định dẫn Trần Viễn về nhà thì ông nội đã gọi anh lại, hai người trò chuyện một lúc như ông cháu trong nhà, khi Cố An Thành rời đi anh còn nghĩ đến việc sẽ đưa ông nội đến suối nước nóng khi trời mát mẻ hơn, dù sao ông rất thích nơi đó.

Mà sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của dì, nói ông nội Trần đã ra đi trong giấc ngủ, không bệnh không đau đơn gì cả, lúc ra đi khuôn mặt vẫn rất dịu dàng như đang ngủ vậy, nếu không phải máy móc phát ra tiếng cảnh báo, bọn họ cũng không phát hiện ông đã đi.

Lúc đó Trần Viễn rất đau khổ và khóc rất nhiều ngày sau khi lo việc an tán xong thì Trần Viễn gầy đi không ít, nhớ lại lúc trước thì hình như cũng đã trôi qua rất lâu rồi, thế mà mọi chuyện vẫn giống như mới xảy ra hôm qua vậy.

"Ông nội, chúng cháu về rồi." Trần Viễn mới vừa nói xong liền rơi nước mắt, tuy rằng ông ấy ra đi mà không có chút đau khổ nào, nhưng mà đối với Trần Viễn mà nói thì ông ấy là người thân duy nhất.

Khi đó nếu không phải có Cố An Thành ngày đêm chăm sóc ở bên cậu thì cậu cũng không biết làm sao bản thân mình vượt qua được khoảng thời gian đó, cậu đã khóc ngay tại đây, Cố An Thành đã dùng khăn mang theo để lau bia mộ cho ông nội một chút, sau khi quay đầu lại thì thấy tiểu bảo bối nhà mình khóc thương tâm như vậy, anh cảm thấy rất đau lòng nên liền kéo cậu ngồi xuống trước mộ của ông nội:"Không khóc, ông nội đang rất vui khi nhìn thấy chúng ta, cậu như vậy sẽ làm ông ấy đau lòng hơn đấy."

"Tớ nhớ ông nội." Nước mắt của Trần Viễn cứ rơi xuống, cậu đã từng ở trong cuộc sống tràn đầy tăm tối nhưng chính ông nội là người nắm tay cậu bước ra khỏi đó, cậu rất nhớ ông ấy.

"Tớ biết." Cố An Thành ôm cậu, sau đó dùng một tay khác để dọn dẹp cỏ ở trước bia mộ của ông nội: "Ông nội, chúng cháu đều rất nhớ ông, nếu ông có chuyện gì vui hay không vui thì phải báo mộng cho tụi cháu biết một chút đấy."

"Đúng vậy, ông hãy báo mộng về cho cháu đi." Trần Viễn ôm lấy bia mộ lạnh lẽo của ông nội, mà giống như đang ở trong vòng tay của ông nội vậy:"Ông lại không đến gặp Tiểu Viễn ở trong giấc mơ, Tiểu Viễn đã lớn rồi..."

Nước mắt rơi xuống ở trên bia mộ, chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời đã trời quang mây tạnh, mặt trời xua tan đám mây đen, ánh sáng ấm áp bao quanh hai người.

Cảm ơn ông nội.

Cố An Thành nhìn tia ánh sáng kia, ai mà có thể nói trên trời lại không có thần linh cơ chứ, cảm ơn ông nội, cảm ơn lòng từ bi của thần linh

"Đi thôi, chúng ta về thôi, bây giờ đã về nước rồi lúc rảnh có thể đến đây nói chuyện với ông." Cố An Thành sợ Trần Viễn ngồi lâu cảm lạnh, liền dẫn theo cậu rời đi.

Hai người đi đến gặp Cố Vĩ Đông, Cố Vĩ Đông đã sớm chờ bọn họ, tuy rằng ngoài miệng thì nói hai người hãy ngủ nhiều hơn, nhưng ông cũng là người vui vẻ nhất khi thấy hai đứa nhỏ, hàn huyên không bao lâu Cố Vĩ Đông liền nói Trần Viễn đi rửa hoa qua, sau đó gầm lên với Cố An Thành: "Lá gan của con cũng càng ngày càng lớn rồi đấy!"

"Loại người như anh ta chết cũng không hết tội." Thật ra chuyện Giang Long chết ở trong tù cũng có chút bất ngờ, Cố An Thành cũng không muốn giết chết hắn ta nhanh như vậy, nhưng bởi vì quanh năm chịu đòn nên sức khoẻ của Giang Long cũng không còn tốt nữa, chết do suy thận.

Thế nên Cố Vĩ Đông mới biết chuyện con trai mình nhờ người ngược đãi phạm nhân ở trong tù, chuyện đã xảy ra mười năm trước nhưng bây giờ ông mới biết:"Ai cho con có lòng dạ độc ác như vậy hả? Cậu ta phạm tội thì cũng có pháp luật trừng trị cậu ta, bây giờ người đã chết trong lòng con thấy dễ chịu rồi chứ?!"

"Tại sao con lại không thấy dễ chịu cơ chứ?" Cố An Thành cũng không cố ý tức giận với bố mình: "Loại người như anh ta mà bố cảm thấy cần phải cải tạo sao?"

"Tất cả mọi người đều cần có một cơ hội để cải tạo và làm lại, bởi vì tư thù cá nhân mà dồn người khác vào chỗ chết là không đúng!" Cục trưởng Cố cũng bắt đầu tức giận mà vỗ mạnh bàn:"Nếu như Trần Viễn yêu con mà con cứ như vậy thì đốt nhan đi thôi! Bố không muốn thừa nhận con là con trai của bố!"

"Chừng nào bố thừa nhận điều đó thì con sẽ quay lại." Ngược lại Cố An Thành lại rất lý trí căn bản bố của anh không biết việc này, nhưng bởi vì Giang Long chết rồi, mấy tên bị nhốt vào đó cùng với Trần Lương Bang đều sợ vỡ mật, cho là cuối cùng Cố An Thành cũng sẽ giết bọn họ, dồn bọn họ vào con đường tự sát, khi đó có một đoàn thanh tra khảo sát còn chưa đi, nên lập kế hoạch theo dõi vụ việc này và bắt quản giáo, sau đó còn tìm một bác sĩ tâm lý để tư vấn tâm lý cho bọn họ, sau đó liền chuyển bọn họ đến phòng giam mới để loại bỏ suy nghĩ tự sát của họ, anh ta đau khổ đến mức quầng mắt thâm đen hết khi tình cờ gặp thì không nhịn được mà phàn nàn với cục trưởng Cố hai câu, Cố Vĩ Đông cuối cùng cũng chọc thủng được sự thật suốt mười năm nay nên không nhịn được mà tức giận.

"Vậy thì cút! Lập tức cút!" Cố Vĩ Đông gào lên, thì liền thấy Trần Viễn đang bưng hoa quả đứng ở phòng bếp với vẻ mặt kinh ngạc.

Mới nãy còn tốt mà sao bây giờ hai bố con họ lại thành ra như vậy thế?

"Tiểu Viễn mau tới đây ngồi." Cố Vĩ Đông lập tức trở nên hiền lành nhanh chóng vẫy tay ra hiệu đến đây ngồi, bầu không khí nhất thời lại quay về giống như trước khi cậu đi rửa hoa quả, giống như cái người mới nổi trận lôi đình tức giận quát cút đi không phải là cục trưởng Cố vậy.

Cố An Thành không nhịn được mà cười, thì bị cục trưởng Cố trừng mắt một cái.

Ông còn có thể làm gì nữa sao, ông chỉ mong con mình ngoan ngoãn không làm điều gì xấu, ông hy vọng con trai của mình thuần khiết như một tiểu thiên sứ vậy, nhưng bây giờ ngoại trừ Tiểu Viễn ra thì cũng chẳng trông cậy được ai.

Sau khi ăn cơm xong thì Cố An Thành dẫn Trần Viên về nhà.

Thậtra cuộc sống chính là một vòng lặp bình thường như vậy, tụ tập cùng bạn bè nghe bố mẹ lải nhải, cùng người mình yêu dắt tay cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, Cố An Thành cam kết cả đời không buông tay Tiểu Viễn nhà mình ra, đến khi chết hai người cũng phải thiêu chung một lò.

Sống cùng sống, mà chết thì cùng chết.