Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 95




Khi đến thăm tù anh không để Trần Viễn đi cùng, chính mình tìm người quen chào hỏi một chút sau đó đi vào theo lối vào đặc biệt, ngồi ở trong phòng chờ gặp mặt Giang Long.

Không bao lâu Giang Long mặc bộ quần áo tù màu xám, mang theo còng tay và xiềng chân đi vào, cửa lớn mở ra, hắn ta vừa ngẩng đầu thấy là Cố An Thành lập tức nổi điên lên muốn nhào đến, nhưng bị vị cảnh sát ở phía sau kéo còng tay lại, hắn ta vẫn không ngừng giãy giụa muốn tiền về phía trước, cảnh sát trại giam thiếu kiên nhẫn, đá hắn một cái quỳ gối xuống sau đó dùng dùi cui đánh hắn ta mấy cái

Cố An Thành khoanh tay ngồi ở trên ghế, nhìn thấy hắn ta bị ép ở trên mặt đất sắp chết, nhíu mày bình luận:"Thực sự là thiếu ăn không thiếu đánh."

"Mẹ kiếp mày! Mày chờ đó Cố An Thành! Tao phải giết chết mày!" Sau khi Giang Long bị đánh thuốc mê rồi đưa về trại giam, khi tỉnh lại thì phát hiện đã ở trong tù, trong lòng hắn ta biết đây là do Cố An Thành làm nhưng chẳng làm được gì, hắn ta hận Cố An Thành, hận tâm kế của tên này hận luôn cả gia thế của Cố An Thành, cũng hận chính mình đã quá dễ dàng tin người, nên sớm bóp chết tên tạp chủng Trần Viễn kia, làm cho tên này hối hận trong đau khổ mới đúng!

Hắn ta rất hận Cố An Thành, mà lần này Cố An Thành đến đây để nói cho hắn ta biết sự thật làm hắn ta bất ngờ hơn, Cố An Thành thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn ta, ung dung thong thả nói: "Trước tiên anh đừng có kích động, lần này tôi đến đây vì muốn nói cho anh biết, thật ra lần trước anh vào được đây cũng là kế hoạch của tôi đấy."

Cố An Thành mỉm cười rồi để cảnh sát ra ngoài, cảnh sát sợ Giang Long nổi điên lên làm con trai của cục trưởng bị thương, nên đem còng tay của Giang Long khoá vào ghế sắt.

Giang Long bị còng chặt nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định giãu giụa, ghế sắt trực tiếp ngã xuống đất, và đương nhiên hắn ta cũng chẳng thể cử động được, Giang Long trừng hai con mắt căm tức nhìn Cố An Thành: "Mày có ý gì?!"

"Đến bây giờ anh vẫn còn tưởng là do anh tài hoa xuất chúng nên mới được Trịnh Quân nhìn đến sao?" Cố An Thành không hề che giấu chút giễu cợt nào:"Từ khi anh được bọn họ dẫn vào tổ chức tham gia vào bán ma tuý, tất cả đều là do một tay tôi lên kế hoạch, anh được nhận vào cũng do tôi giưới thiệu, anh được nhận công việc vận chuyển tốt như vậy cũng do tôi bày mưu tính kế, đương nhiên cuối cùng annh cũng bị tóm, không phải nói chứ anh không cảm thấy kỳ quái sao tại sao lại không tìm thấy ma tuỳ trên người anh, nhưng cuối cùng vẫn bị kết án vì tội buôn bán ma tuý sao?"

"Là mày?! Thì ra là mày!! Cố An Thành mẹ mày, mày sẽ không được chết tử tế!!" Giang Long triệt để tức giận đến phát điên chửi ầm lên.

"Tôi nói đến việc này anh mới biết thật ra là do tôi làm sao, anh cũng không phải quá ngốc, thật ra tôi còn động tay động chân lên bản án của anh nữa đấy, anh không cảm thấy xử tội chung thân cho đồng phạm là có hơi nặng sao? Anh chẳng nhận ra bạn tù bên cạnh mình đều được giảm án có mức án nhẹ nhàng, chỉ có anh là không được thôi sao?" Cố An Thành càng nói càng là sảng khoái: "Giang Long, tôi cảnh cáo anh mà anh không nghe, là ai cho anh tự tin là tôi không dám giết người vậy?"

"Mày, mày dám! Mày dám lạm dụng chức quyền!! Tao muốn tố cáo mày!!!" Tuy rằng Giang Long bị còng tay trên ghế không cử động được nhưng vẫn không có ý định từ bỏ mà nhào lên đánh nhau, nhưng căn bản hắn ta chẳng làm được gì, Cố An Thành cũng không sợ hắn ta, cứ nở nụ cười như vậy rồi không biết lấy ra một cây súng lục ở đâu.

Cây súng này cũng không phải cây súng lục nhỏ cảnh sát đưa lúc đó, mà là M9 được làm riiêng, thân súng dài hơn nên sức tấn công cũng lớn hơn, nhìn hắn móc ra cây súng như vậy đã doạ cho Giang Long sợ hết hồn mà bình tĩnh lại một chút rồi nói:"Mày muốn giết người ở đây sao? Vậy mày cũng chạy không được!!"

Bộ mặt tàn nhẫn của Nguỵ Văn Thanh vốn có khả năng sát thương rất cao, lúc này đối mặt với người mà anh căm hận đến tận xương tuỷ thì dáng vẻ đó càng tàn nhẫn hơn rất nhiều, Cố An Thành giơ súng đối diện Giang Long, nheo một mắt lại bày ra tư thế nhắm:"Anh cảm thấy, tôi mang theo súng người ở trong trại giam không biết sao?"

Trong suy nghĩ của Giang Long bất ngờ hiện lên nhiều khả năng khác nhau, tay bị còng ở sau lưng không khỏi run lên, nhưng vẫn mạnh miệng "Vậy mày cũng không được giết tao, không, căn bản mày chẳng biết nổ súng thế nào cả."

Đây chỉ là một thằng nhóc thôi, Giang Long lại tự nói với bản thân mình một lần nữa, cho dù thằng nhóc này có thông minh cách mấy thì cũng không có gan lớn đến mức đó.

Cố An Thành cũng không nhắm ngay, cầm súng trong lòng bàn tay đi một vòng:"Con người của tôi rất hiền lành, không ngại biểu diễn kỹ thuật bắn súng của tôi cho người sắp chết như anh đâu, anh nói xem anh muốn tôi bắn vào bộ phận nào của anh đây?"

"Cố An Thành, tao cũng không động tới Trần Viễn, nếu không phải cùng đường thì tao cũng khoong tìm tụi mày, nhưng mày xem cho dù vậy tao cũng không dám đánh được." Giang Long không dám lấy chính mình ra đánh cược, liền rút lời này lại:"Tôi cũng bị bỏ tù và xử phạt rồi chuyện của chúng ta coi như thanh toán xong."

"Thanh toán xong?" Cố An Thành muốn cười ra thành tiếng, anh đi đến trước mặt Giang Long, giơ tay tát Giang Long hai cái làm cho Giang Long tức giận, Cố An Thành cũng rất thưởng thức sự tức giận của hắn ta, kiên trì nói:"Không thể thanh toán được, đối với anh tôi không chỉ muốn anh chết đi mà muốn anh chết dần chết mòn."

Cố An Thành di chuyển nòng súng dọc theo đỉnh đầu của Giang Long đến huyệt thái dương, mà mãi đến khi tận mắt thấy anh mở chốt an toàn ra thì Giang Long mới sợ hãi, đây đúng kẻ ác độc thì không sợ chết, nhưng Cố An Thành có rất nhiều cách làm cho hắn ta sợ hãi, anh lẳng lặng ấn vào huyệt thái dương của Giang Long, đột nhiên, "Oành!" một tiếng

Cố An Thành dùng miệng bắt chước một tiếng súng vang, doạ cho Giang Long sợ run lên, Cố An Thành trào phúng nhìn xuống hắn ta: "Làm sao dễ dàng để anh chết như vậy được chứ."

"Cố An Thành!" Trông dáng vẻ của Giang Long giống như muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống anh, nụ cười trên gương mặt Cố An Thành liền thu lại nả một phát vào đầu hắn ta, tiếng súng vang lên lực đàn hồi làm anh lui về phía sau, nhưng rất nhanh đã đứng vững có thể thấy anh là một tay súng rất giỏi, mà một phát này cũng đủ để Giang Long sợ hãi đến khàn giọng.

Viên đạn sượt qua tai hắn ta, tất cả chỉ xảy ra trong giây lát thôi mà hắn ta đã cảm thấy rất lâu rồi, tiếng đạn rít lên trong tai hắn ta như xuyên thẳng vào màn nhĩ, hơi nóng thiêu đốt ngoài da anh ta, tai của hắn ta bị tổn thương nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó dần chuyển sang tím đen, xém chút nữa lỗ tai của hắn ta đã rơi mất rồi, Cố An Thành thật sự biết cách sử dụng súng.

"Mày, mày không thể giết tao." Giang Long bị anh dọa sợ.

Cố An Thành cũng chẳng thèm để ý, cũng không quan tâm hắn ta chịu thoả hiệp như thế nào, ở trong lòng anh thì người này đã sớm bị tử hình từ lâu rồi, sở dĩ hắn ta còn sống vì anh muốn nhìn hắn ta dằn vặt một trận, đây mới gọi là cảm giác sống không thoải mái

"Tôi không chỉ muốn giết anh, mà còn muốn trước khi anh chết tìm người chơi cùng anh, tuy rằng khiến người khác cảm thấy người khác ghê tởm nhưng nếu giá tốt, thì vẫn có người nguyện ý." Cố An Thành dùng nòng súng nóng hổi dán lên gương mặt Giang Long, Giang Long quay đầu tránh né nhưng căn bản không tránh thoát được, trên mặt của hắn ta nhanh chóng xuất hiện vết thương do độ nóng của súng, Cố An Thành thu tay về.

"Xin lỗi, tôi khoong nghĩ nó sẽ nóng như vậy."

Giang Long nhìn dáng vẻ giả mù sa mưa của người này mà cả lưng lạnh toát, đây là người nào... Hoặc đây chẳng phải là một con người nữa, cha của thằng nhóc này làm cảnh sát mà chẳng nhận ra sát khí kinh người của nó hay sao?

"Tao không sợ mày, nếu có thể thì giết tao đi." Giang Long buông lời hung ác, hắn ta đã sớm không sợ gì nữa rồi, trộm xe cảnh sát hay đào tẩu cũng đã làm rồi.

Hắn ta không muốn cả đời ngồi trong xông sắt này, hoặc là khi tuổi hắn ta cao rồi mới được ra ngoài hoặc là hắn ta chết già trong đây.

Cố An Thành cười một cách thương hại:"Tôi có đủ năng lực cho anh trải nghiệm cảm giác ngồi tù cả đời, anh cũng đừng nghĩ cách tự sát, mẹ của anh là người ở huyện Bạch Thuỷ, tôi đã cho người đem bà ấy đến ở trong căn nhà lớn hơn rồi, anh không có cơ hội ở nơi đó đâu, trước tiên cứ để bà ấy hưởng phúc thay anh đã."

"Cố An Thành mày không phải là người!" Giang Long không ngờ Cố An Thành có thể làm đến mức này, cuối cùng kẻ giết người cũng phải cúi đầu: "Làm khó một bà già như vậy mày không sợ ông trời sẽ trừng phạt mày sao?!"

"Sợ chứ, cho nên tôi sẽ cung phụng mẹ của anh thật tốt, chỉ cần anh còn sống thì bà ấy sẽ không sao." Cố An Thành thu súng lại nhìn dáng vẻ giống như là chuẩn bị rời khỏi đây.

Giang Long giãy giụa ở trên ghế, điên cuồng hét lên:"Đến cùng mày muốn như thế nào?! Cố An Thành chuyện này là tao làm! Rốt cuộc mày muốn làm gì?!"

Cố An Thành quay đầu: "Tôi muốn làm gì tôi còn chưa nói mà? Tôi muốn cho anh chờ chết, a, đúng rồi, tôi đã nói với anh không được chết thì không được tự mình tìm đường chết, tôi sẽ tìm người giết anh từng chút một, không làm ngươi khó xử."

"Mày... mày có bệnh! Mẹ mày ép người như vậy mày là đồ thần kinh sao! Tao còn chưa đụng đến Trần Viễn nữa đấy!" Giang Long không phục, ngay từ đầu khi nhìn thấy tên tiểu tử này hắn ta đã có ác cảm rồi, nhưng thật ra hắn ta cũng chưa làm gì khiến Cố An Thành trả thù đến mức đó!

"Anh chưa đụng đến Trần Viễn?" Cố An Thành nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, không khỏi gật đầu: "Hình như là thế, nhưng ép một đúa nhỏ bán dâm, anh không nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ có kết cục như vậy sao?"

Giang Long sửng sốt, lúc này hắn ta mới nhớ tới chấp niệm biến thái của Cố An Thành đối với Trần Viễn, muốn nói tính sổ rồi thì đương nhiên chủ nợ phải dàn xếp sao cho hợp lý rồi, Giang Long không nói gì, trước khi ra khỏi cửa Cố An Thành nói với hắn ta: "Tù giam số tám này là nơi giam giữ những người phạm tội nghiêm trọng, bên trong rất nhiều không muốn chết, tôi đã cho họ tiền và cơ hội để giảm nhẹ hình phạt, anh đoán xem sẽ có bao nhiêu người nguyện ý giúp tôi dằn vặt anh đây nhỉ?"

Giang Long không nhịn được mở miệng gào lên, mắng vô cùng khó nghe, Cố An Thành lại mỉm cười đi ra ngoài, hành lang dài dằng dặc không có một bóng người, chỉ có ở phía sau truyền đến tiếng chửi rủa của Giang Long, hắn ta nói khó nghe như vậy nhưng Cố An Thành vẫn có thể hưởng thụ sự sợ hãi và phẫn nộ của hắn ta, đúng rồi, chính là cái cảm giác này, chỉ cần hắn ta sợ hãi thì sẽ cảm thấy tuyệt vọng, Cố An Thành sẽ trở lại thăm hắn ta, chờ đến khi hắn ta một lòng muốn chết khổ sở cầu xin, thì Cố An Thành nên cho hắn ta biết thêm tin tức thú vị gì đây nhỉ?

Cố An Thành chỉ hy vọng Liêu Sinh đại sư sẽ không trách cứ anh vì đã quá tàn nhẫn.

Từ sau hôm đó anh cũng chưa từng gặp lại Liêu Sinh, Cố An Thành rất cảm kích vị đại sư này đến mức không thể nói thành lời, thậm chí muốn dùng tiền tài để bồi thường cho ông ấy, cũng nghĩ tới chuyện xây một ngôi chùa cho ông ấy, nhưng Liêu Sinh mất tăm mất tích như vậy thì đương nhiên cũng chẳng phải người bình thường, Cố An Thành không có cách nào thông qua cách bình thường mà tìm ông ấy được, nên chỉ có chờ ông ấy xuất hiện một lần nữa vậy.

Anh chỉ sợ Liêu Sinh sẽ đến ngăn cản anh trả thù, cũng may cũng không có xảy ra.

Cố An Thành đi ra cửa lớn của nhà giam vừa suy nghĩ xem có nên đem Trần Lương Bang vào đây "Hưởng phúc" không đây.