Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 93




Cố An Thành cùng với xe đặc nhiệm chịu trách nhiệm bắt giữ đến trung tâm thành phố ngay. Có thể nói nơi này chính là khu vực phồn hoa nhất ở Hải Thành, các đặc cảnh xuất hiện ở đây làm cho quần chúng có chút bất án, rất nhiều người đi trên đường liền nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt, Cố Vĩ Đông cũng phái một đội nhỏ đi đến khu vực, bởi vì vẫn không chưa xác định được vị trí của Giang Long, cho nên cục trưởng Cố không dám manh động mà xơ tán người dần đi loạn lên.

Cố An Thành ngồi ở trên xe chỉ huy, mặt không hề có cảm xúc nào.

Điện thoại di động vang lên anh nhanh chóng nhấc máy ngay giọng nói của Giang Long ở bên kia đầu dây vang lên, Giang Long có chút thở dốc nhưng cũng khá hưng phấn:"Như thế nào Cố thiếu, cậu đã nghĩ ra con đường sống dành cho tôi chưa?"

Cố An Thành theo bản năng gật đầu:"Có rồi, tôi bảo đảm ông có thể an toàn rời đi, đã cấp cho anh một thân phận mới, máy bay trực thăng cũng đang trên đường tới."

"Đừng có mà giở trò lừa gạt tôi!" Giang Long bóp chặt lấy cổ Trần Viễn yêu cầu cậu nói chuyện, Trần Viễn không chịu nói nên bị Giang Long đá một cược làm cho cậu kêu lên trong đau đớn.

"Bảo bối nhỏ đừng sợ, chồng sẽ cứu cậu ngay, tất cả mọi người phối hợp với Giang Long, có nghe hay không." Trái tim của Cố An Thành thắt chặt lại khi nghe thấy giọng nói của Trần Viễn, nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác, đây là lần thứ hai anh đối mặt với sự đau khổ và bất lực như vậy, thậm chí Cố An Thành còn cảm thấy nếu mình không cắn răng chịu đựng, thì quả thực muốn xông tới cùng Giang Long đồng quy vu tận.

Không thể được, anh phải tỉnh táo, anh phải bảo đảm Tiểu Viễn được an toàn.

"Bảo bối nhỏ của cậu có thể quay trở về an toàn hay không thì phải xem biểu hiện của cậu rồi Cố thiếu, tôi cho cậu hai mươi phút, nếu sau hai mươi phút cậu không giúp tôi giải tán cái đám cản trở ở bên ngoài kia, thì tôi liền chặt một tay của Trần Viễn, muộn một phút thì chặt một cái, tôi thấy trên cơ thể của cậu ta cũng không có nhiều chỗ để chặt đâu."

"Trong vòng hai mươi phút tôi sẽ yêu cầu bọn họ giải tán ngay, anh đang ở trung tâm mua sắm sao? Hay là vẫn ở trên quản trường?" Cố An Thành cố gắng nhìn xung quanh thông qua màn hình giám sát từ xe chỉ huy, vị trí gần nhất mà Giang Phong có thể ở đó chính là khu mua sắm Phong Hoa, mặc dù là một môi trường khép kín nhưng có lượng người qua lại rất lớn nên sẽ có nhiều con tin, hoặc anh ta sẽ ở quản trường để thuận lợi cho việc trốn chạy.

Giang Long cũng không sợ nói cho anh biết, hắn ta biết Cố An Thành đối Trần Viễn có một chấp niệm rất biến thái, cho dù một ngón tay cũng khoong đụng vào được, hiện tại hắn ta có Trần Viễn ở trong tay, chẳng khác nào đang có bùa hộ mệnh, Giang Long nói:"Tôi đang ở trong trung tâm mua sắm Phong Hoa."

Dĩ nhiên chọn trung tâm mua sắm là nơi lẩn trốn thì điều này cũng đã chứng minh Giang Long cũng đã chuẩn bị cá chết rác lưới, sắc mặt Cố An Thành tối sầm lại, giọng nói càng ngày càng bình tĩnh và vững vàng hơn.

"Nơi đó rất tốt, ở trên tầng cao nhất của Phong Hoá có một sân bay trực thăng, trước đó tôi sẽ tìm giám đốc hỏi chìa khoá của tầng đó, sau đó đi tìm anh, anh có tôi ở trong tay rồi thì bố tôi cũng không ra tay với anh được." Cố An Thành đầu độc Giang Long: "Tôi sẽ cùng anh ra nước ngoài cho đến khi an toàn rồi sẽ trở về sau."

"Loại người thông minh như cậu mà chủ động đưa đến cửa sao?" Giang Long không tin anh là người tốt bụng như vậy, thật ra hắn ta cũng muốn bắt cả hai người đi, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ như sắp chết của Cố An Thành, hắn ta mang theo bên cạnh quả thật không tiện nên lúc đó mới để lại trong xe, không ngờ tới Cố An Thành phúc lớn mạng lớn, bị thương nặng như vậy rồi mà còn kì kèo mặc cả với hắn ta.

Cố An Thành nói:"Tôi lo lắng cho Trần Viễn, đi cùng với anh cũng giống như đi cùng Trần Viễn, đương nhiên là phải nguyện ý rồi."

Giang Long chấp nhận lý do này, sau đó bảo anh hành động nhanh lên, nếu không hai mươi phút sẽ trôi qua rất nhanh, Cố An Thành cũng không kéo dài, nói với người ở trong xe chỉ huy một câu gì đó rồi liền đi ra ngoài, Cố Vĩ Đông không có để ý, chờ khi ông quay lại xe chỉ huy, thì nghe nói Cố An Thành xuống tìm mình, nhất thời cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ông lập tức gọi điện cho Cố An Thành cuộc gọi cũng đã được nhận, Cố An Thành không chờ ông hỏi liền nói trước: "Con không thể ngồi chờ chết, bố, vẫn nên theo lời con nói mà đến đây đi."

Cố Vĩ Đông không kịp nói cái gì thì điện thoại liền cúp, khi Cố Vĩ Đông gọi lại thì nhận được thông báo số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng, ông lo lắng vỗ đầu, không biết phải đưa ra quyết định như thế nào thì mới tốt đây, ông vừa muốn bảo vệ con mình vừa bắt được phạm nhân, có nên làm theo những lời con trai nói không?

Tình huống khẩn cấp, do dự thì cũng không kịp nữa rồi, Cố cục trưởng kịp thời quyết đoán nhanh chóng gọi điện thoại cho bảo vệ.

Một bên khác, Cố An Thành thuận lợi lấy được chìa khoá cửa của tầng cao nhất ở Phong Hoa, hẹn gặp Giang Long ở tầng trên cùng.

Giang Long rất cẩn thận yêu cầu Cố An Thành mở cửa xuất hiện trước, Cố An Thành không có ý kiến gì, anh biết Giang Long biết anh đang lo lắng cho Trần Viễn, bởi vì Giang Long đã biết nên cũng chẳng cần tốn công giả vờ chi cả.

Anh dựa theo yêu cầu của Giang Long đi đến tầng cao nhất rồi mở toang cửa sắt ra, Giang Long nhanh chóng kéo lấy Trần Viễn rồi đi lên đó.

Trần Viễn bị hắn ta siết cổ rồi lôi đi như một con gà, Cố An Thành nhìn thấy ở khoé miệng cậu vẫn còn chút máu đọng lại, hai con mắt đỏ lên nhìn anh làm cho anh không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, Giang Long nhìn Cố An Thành tưởng anh muốn đến gần nên lập tức nói: "Cậu đứng yên ở đó không được nhúc nhích! Ai biết trên cậu có mang vũ khí hay không, không phải người khác đã cho cậu súng để mang theo đấy chứ?"

"Một chút cũng không có, một học sinh cấp ba như thôi làm sao có khả năng sử dụng súng được chứ." Cố An Thành cũng không nghĩ Giang Long sẽ dễ dàng tin tưởng như vậy, nên liền cởi từng phần quần áo trên người ra cho hắn ta kiểm tra, áo sơ mi cùng áo khoác ngoài và cả quần dài, cho đến khi không còn thứ gì ở trên người sau đó mới run run lấy từng món ở trên mặt đất lên mặt vào, sau trận tuyết lớn ở Hải thành nhiệt độ luôn ở mức âm hai mươi độ, Cố An Thành lại sợ Giang Long căng thẳng nên động tác mặc đồ vào cũng rất chậm, ngay cả những đầu ngón tay cũng tê dại đi những hiệu quả lại rất tốt, nhìn động tác ung dung của anh làm cho tâm trạng Giang Long trở nên thoải mái hơn, cảm thấy tên tiểu tử này quả thật không phải người thường, dùng trí thông minh của người này thì có thể giúp hắn ta thoát thân được.

Cố An Thành cầm quần áo đều mặc vào sau đó nhìn đồng hồ:"Tuy rằng đặc chủng ở dưới lầu chưa rút hết hoàn toàn những cũng không lên đây, tôi đã ra lệnh cho bọn họ ở yên một chỗ đợi mệnh lệnh rồi, nguyên nhân chính là vì để kéo dài thời gian."

"Vậy chúng ta đi như thế nào?" Lúc này Giang Long đã bình tĩnh lại sau cơn điên cuồng, bởi vì Cố An Thành quả nhiên không có phụ lòng kỳ vọng của hắn ta, một người đạt được sự kỳ vọng như vậy thì mới có lý trí được, cái tay đang siết chặt cổ tay của Trần Viễn dần thả lỏng ra: "Không phải cậu nói có máy bay trực thăng sao?"

"Đúng, còn khoảng năm phút nữa sẽ đến, tôi sẽ đóng cửa tầng này lại để an toàn hơn." Mỗi một việc Cố An Thành làm đều giải thích với Giang Long từng câu một, Giang Long nhìn xung quanh tầng cao nhất này không có nơi nào để mai phúc, xung quanh đây cũng không có kiến trúc nào quá cao cả, nhất thời cảm thấy yên tâm hơn sau đó dựa vào Trần Viễn để đi đến nơi mà trực thăng sẽ đáp xuống, Lúc Cố An Thành đóng cửa lại đã lấy súng lục 64 từ tay cảnh sát đặc nhiệm ở phía sau cửa, hai người đối diện nhìn một chút cũng hiểu, Cố An Thành đem súng giấu kĩ xong quay người đi theo Giang Long đến nơi trực thăng hạ cánh.

Trần Viễn vẫn luôn quay đầu lại muốn nhìn anh, nhưng bị Giang Long kéo đi một cách loạng choạng nên không có cơ hội nhìn anh, sự bình tĩnh của Cố An Thành cũng đã được truyền sang cho Trần Viễn, Trần Viễn đã không còn sợ hãi giống như trước rồi, điều cậu lo lắng chính là vết thương của Cố An Thành, đầu của Cố An Thành bị va đập nặng như vậy, làm sao lại chưa băng bó vậy chứ?

"Liền ở đây chờ đi." Cố An Thành chỉ vào bãi trống ở bên cạnh:"Nơi này tương đối an toàn."

"Sao cậu lại có lòng tốt như vậy? Cũng không giống cậu bình thường chút nào Cố thiếu, tôi nhắc nhở cậu đừng giở trò lừa lọc sau lưng tôi, nếu không chỉ cần tôi đụng tay một cái thôi là bảo bối của cậu cũng không còn đầu." Giang Long cảm thấy Cố An Thành quá mức hợp tác nên làm cho lòng hắn ta nảy sinh sự nghi ngờ, Cố An Thành lại không nói gì.

Rất nhanh sau đó máy bay trực thăng đã đến, nếu dùng loại máy bay trực thăng quân dụng ở Hải thành, sử dụng máy bay tư nhân thì cần phải lập hồ sơ xin trước nhưng nếu như vậy sẽ làm cho Giang Long nghi ngờ, cho nên Cố An Thành đã để thám tử tìm một cái trực thăng chuyên dụng có thể có quyền hạn bay vòng quanh Hải Thành, máy bay trực thăng ầm ầm ầm hạ cánh, Giang Long liếc mắt nhìn rồi ra hiệu cho Cố An Thành lên xe trước, Cố An Thành đi theo sau Giang Long lên máy bay, Trần Viễn bị ngăn cách ở một bên khác.

Cố An Thành cầm tai nghe đưa cho bọn họ để bọn họ mang vào.

Giang Long chưa từng ngồi máy bay trực thăng bao giiờ, sợ có âm mưu gì đó nên sợ không chịu mang vào, Cố An Thành cùng Trần Viễn đều mang vào, hắn ta sợ họ thông qua cái đó sẽ bàn bạc chuyện gì với nhau nên cũng đeo lên.

Máy bay trực thăng đưa bọn họ rời khỏi tầng cao nhất của Phong Hoa sau đó dần dần bay ra khỏi phạm vi nội thành, bay đến trên mặt biển, Giang Long vẫn luôn giữ chặt Trần Viễn để đảm bảo cậu không lộn xộn, thỉnh thoảng lại nhìn xuống biển, Cố An Thành nói đã sắp xếp xong thuyền để tiếp ứng rồi.

Chẳng bao lâu sau một chiếc du thuyền thật lớn đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, chiếc du thuyền này đậu ở ngay rìa bờ bỉa, cho dù là cảnh sát hải quan thì cũng không vượt qua nơi này được, cho nên chỉ cần du thuyền chạy khỏi du thuyền chạy khỏi biên giới của quốc gia, thì Giang Long sẽ không bị truy bắt nữa, hắn ta cũng chưa bao giờ nghe nói về pháp luật quốc tế.

Với tư duy của Giang Long thì còn lâu mới theo được Cố An Thành, hắn ta không hề nhìn ra bất cứ sơ hở nào trong kế hoạch chạy trốn của Cố An Thành, hơn nữa mưu đồ của Giang Long vẫn chưa thực hiện xong, chỉ cần Trần Viễn vẫn còn nằm trong tay hắn ta một ngày thì cho dù Cố An Thành không muốn nghe lời hắn thì cũng phải nghe thôi, nếu như Cố An Thành không lấy ra đủ số tiền thì Giang Long cũng sẽ không buông tha cho Trần Viễn.

Cố An Thành cũng không lo lắng, chỉ làm động tác ra lệnh hạ cánh với phi công, máy bay trực thăng thuận lợi đáp xuống trên boong du thuyền, nơi này cũng có người tiếp ứng, một thuyền viên mặc đồ xanh lam lập tức tới dẫn mấy người họ đi vào bên trong khoang thuyền.

Một màn này diễn ra vô cùng thuận lời, Cố An Thành dùng ánh mắt an ủi nhìn Trần Viễn đang bị Giang Long giữ chặt, hai người vẫn không thể chạm tay vào nhau được, vô số lần Cố An Thành muốn tới gần thì đều bị Giang Long ngăn cản, Giang Long còn đang cảnh giác sợ bọn họ giở trò.

Nhưng hắn ta đã đoán sai, Cố An Thành cũng không dám đánh cược bởi vì chỉ cần một chút sai lầm thôi cũng khiến cho Trần Viễn gặp nguy hiểm, anh nhất định phải bảo vệ Trần Viễn không bị thương một chút nào, cho nên Giang Long cũng nhất định phải không có chuyện gì.

Ba người được dẫn tới một khoang tàu riêng biệt, mà lúc này du thuyền đã nhanh chóng rời khỏi biên giới của quốc gia, hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi đến mức khó mà tin được, Cố An Thành nói với Giang Long: "Đã xuất cảnh rồi đến bên kia sẽ có người đưa thân phận mới đến đây, tôi sẽ luôn ở đây để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho anh, bao gồm cả nhà và tiền của anh tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi."

"Nhà? Tiền?" Giang Long không nhịn được mà cong khoé môi lên: "Sao cậu lại chu đáo như thế?"

"Dân số của Jonah không nhiều lắm, tôi đã chuẩn bị cho anh một cái biệt thự." Cố An Thành không sợ Giang Long hoài nghi, bây giờ chỉ tạm thời làm cho hắn ta cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp trong gang tấc mà thôi, Cố An Thành lập tức lại nói: "Tôi đã chuẩn bị số tiền 500 triệu tệ cho anh, đủ để anh tiêu xài xa xỉ sống qua ngày."

Giang Long bị con số này làm cho ngây người, lập tức nghĩ đến Cố An Thành chuyện Cố An Thành không phải người thường con số này đối với Cố An Thành mà nói cũng bình thường, người này còn có một người bố làm quan tai to mặt lớn, hẳn là cũng rất có tiền, bởi vậy mở miệng nói:"Vậy không được, thêm năm trăm triệu nữa thì còn tạm được."

"Tôi chỉ có chừng này thôi, nếu muốn nhiều hơn thì cần phải thông qua bố tôi, anh thấy mạo hiểm như vậy đáng giá không?" Cố An Thành nói thầm trong lòng năm trăm triệu tệ cũng đủ tiền để hắn ta mua hòm rồi.

"Vậy trước tiên phải làm gì còn bao lâu nữa mới đến?" Giang Long nghe nói đến Jonah đây là một đất nước rất nhỏ điều này rất thích hợp với hắn ta.

"Hơn mười giờ đi, tôi đi hỏi thời gian cụ thể rồi tiện thể đi lấy thêm chút đồ ăn" Cố An Thành muốn đi ra ngoài, Giang Long cũng không ngăn, một mình hắn ta quả thật không khống chế nổi hai người, nhưng chỉ cần Trần Viễn còn trong tay hắn ta thì hắn ta sẽ khống chế được Cố An Thành trong tay, dù như thế nào, chỉ cần Cố An Thành không muốn Trần Viễn xảy ra chuyện gì thì sẽ phải ngoan ngoãn.

Cố An Thành hỏi thời gian sau đó mang đồ ăn về phòng, đã rất lâu rồi Giang Long chưa ăn gì cho nên khi thấy đồ ăn nước miếng đã chảy ra, nhưng sau khi suy nghĩ chu đáo thì để Trần Viễn ăn trước, Cố An Thành gật đầu: "Có thể, những thức ăn này tôi cũng sẽ ăn cùng cho nên không có độc."

Giang Long thấy anh nói bình tĩnh như vậy, sau đó cùng bình tĩnh dùng đũa ăn rồi sau đó hắn ta mới ăn.

Giang Long ăn được thì cảm thấy vui mừng, Cố An Thành ngẩng đầu nhìn Trần Viễn một chút, sau đó lại dùng ánh mắt nhìn xuống đồ ăn trong giây lát, Trần Viễn thấy rõ ám hiệu của anh động tác ăn cơm cũng chậm lại, sau đó Giang Long muốn uống nước cũng để cho Trần Viễn uống trước, Cố An Thành uống xong rồi hắn ta mới uống.

Còn chưa đến buổi tối thì Giang Long cảm thấy buồn ngủ rồi, hắn ta cho là do tinh thần cảm thấy thoải mái nên mới buồn ngủ như vậy, muốn kiên trì thức nhưng cũng không nhịn được, không bao lâu sau hắn ta liền ngủ thiếp đi.

Trần Viễn cũng ngủ thiếp đi, Cố An Thành vẫn còn tỉnh táo, đi tới mở tay của Giang Long ra, sau đó khom lưng bế Trần Viễn vào một gian phòng.

Ngoài cửa phòng là cảnh sát đặc nhiệm đã chuẩn bị sẵn sàng, anh vừa đến cảnh sát đặc nhiệm đã chuẩn bị vào để khống chế Giang Long.

Thì ra sau cơm và nước của bọn họ uống đều có một lượng thuốc ngủ nhỏ để giúp phạm nhân giảm bớt cảm xúc căng thẳng, sau đó thông qua ống thông gió để truyền khí mê vào, Cố An Thành có thể giữu vững tinh thần tỉnh táo làm cho bọn họ có chút bất ngờ, nhưng gần như chỉ đủ để anh bế Trần Viễn ra mà thôi, sau khi Cố An Thành bế Trần Viễn ra giao cho cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh thì cũng ngã xuống.