Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 90




Sau khi tiễn bố mình rời đi, cuồi cùng hai người Cố Ann Thành và Trần Viễn cũng có thể quay về cuộc sống bình thường, gần đây Trần Viễn rất thích ăn cơm với rong biển, tuy rằng Cố An Thành không cảm thấy cái đó có gì hay mà hay, mà Trần Viễn lại thích ăn, đương nhiên anh cũng thích nấu món này rồi, anh cũng không ngại phiền phức, cùng Trần Viễn ra vào siêu thị rất nhiều lần.

Thu ngân ở siêu thị cũng đã quen mặt bọn họ, dù sao hai người đều có dung mạo xuất chúng như vậy, lại còn nắm tay nhau nữa nên để lại ấn tượng sâu sắc với người khác, thu ngân đánh giá bọn họ moọt chút thấy bọn họ mua rong biển, không nhịn mà nghĩ chắc gần đây hai người làm cơm với rong biển ăn cả tháng đi.

Đang nhìn thì thu ngân lại thấy có một bóng người lén lút đi theo sau bọn họ, nhất thời cô ấy cảm thấy có điều gì đó không đúng, người đàn ông đó có dáng người không thấp chút nào, bờ vai dày và rộng, không chỉ đội mũ mà còn quần khăn che kín khuôn mặt lại.

Thu ngân cảm thấy người đàn ông này khoong phải người tốt, đặc biệt là cái ánh mắt kia, đứng cách xa mà còn cảm nhận được có ý đồ không tốt, này không phải là có âm mưu gây rối gì đó với cặp tình nhân nhỏ đó đấy chứ?

Thu ngân không dám đi đến nhắc nhở bọn họ, thấy hai người mua xong thì lại đây tính tiền, một mặt vẫn quyét mã hàng như chưa có chuyện gì xảy ra vừa nhỏ giọng nói:"Chị thấy có hai người theo dõi các em, tuyệt đối đừng quay đầu lại, người đàn ông đó đang đứng dãy kệ phía sau hai đứa đấy."

Cố An Thành cũng gặp qua sóng gió rồi, nghe cô ấy nói vậy cũng bình tĩnh nói:"Cảm ơn chị, người đó đi theo chúng tôi rất lâu rồi sao?"

"Từ khi hai đứa vào thì người đó đã đi theo phía sau rồi, mặc cái áo bông màu đen, đội mũ và khăn choàng màu xám." Thu ngân nhỏ giọng nói ra những gì mình thấy được, sau đó lại dùng giọng nói bình thường thông báo số tiền cho họ, Cố An Thành quẹt thẻ, nhận túi sau đó lại nói cảm ơn một lần nữa.

Sau đó anh liền kéo Trần Viễn đi ra khỏi siêu thi, siêu thị cũng không lớn lắm bên ngoài có mấy chiếc xe đậu ở ngoại, Cố An Thành dựa vào phản quang của kính xe, nhìn thấy quả thật có người giống như thu ngân miêu tả ở phía sau bọn họ.

Tuy rằng không biết là ai, nhưng Cố An Thành cũng kịp thời bắt một chiếc taxi rồi cùng Trần Viễn lên đó ngồi, dù cho nhà cách đó không xa, nhưng như vậy ít nhất cũng tạm thời kéo dài khoảng cách với người theo dõi kia.

Trần Viễn hơi sốt sắng, xe đã đi được một lúc rồi vẫn quay đầu lại nhìn: "Cậu nói xem người đó là ai?"

"Không cần sợ, có chồng ở đây." Cố An Thành suy nghĩ tới mấy khả năng nhưng từ từ phủ nhận từng cái một, cậu cảm thấy dáng người của người này có chút quen mắt, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.

Cố An Thành đã quyết định dù như thế nào cũng nói bố mình phái hai người đến đây, để đảm bảo an toàn, lỡ như có kẻ nào có thâm cừu đại hận với bố tìm đến, anh không thể để Tiểu Viễn của mình bị thương được.

Đúng lúc đang suy nghĩ, không hiểu sao chiếc xe bọn họ đang ngồi lại lao ra khỏi đường đi rồi dừng lại trên vỉa hè, Cố An Thành chỉ kịp đem Tiểu Viễn ôm vào trong lồng ngực ý thức dần trở nên mơ hồ do va chạm.

Đầu của Cố An Thành đập vào cửa sổ xe sau đó đập vào tắm chắn xe ở phía trước sau đó máu từ đỉnh đầu chảy xuống mắt trái, khiến tầm mắt bên đó bị mờ đi anh phải cố gắng mở mắt phải ra, nhưng đầu óc cứ có từng đợt ong ong vang lên, anh an ủi Tiểu Viễn đang ở trong lồng ngực mình:"Không phải sợ, xe cứu thương đến..."

Trần Viễn không sao cả, cậu đang được Cố An Thành bảo vệ chặt chẽ ở trong lòng sau cuộc va chạm mạnh, đầu của Cố An Thành bị va đập, tay áo của cái áo bằng lông bị rách ra còn có hai vết cắt lớn ở trên cánh tay, lông bay khắp nơi, thần trí của Cố An Thành có chút mơ hồ còn cho rằng đó là điểm mù thị giác, không ngừng an ủi Trần Viễn: "Đừng sợ, chồng không sao cả."

Trần Viễn sớm đã bị chuyện này doạ cho sợ hãi, đặc biệt là khi thấy trên đầu của Cố An Thành đầy máu, cậu vừa khóc vừa lấy tay áo che vết thương trên đầu Cố An Thành lại:"An Thành..."

Lúc này cửa xe bên phía Trần Viễn mở ra, khuôn mặt của Giang Long lộ ra từ cái khăn choàng màu xám đã cũ, cũng để lộ ra sự hung tợn không che giấu được trên mặt, Giang Long dùng thân thủ mạnh của mình kéo Trần Viễn ra, Cố An Thành không kịp giữ lấy cậu, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn Giang Long túm Trần Viễn ra khỏi xe.

Trần Viễn đang khóc, cậu đang sợ hãi, bảo bối của anh...

Cố An Thành giãy dụa từ trong xe bò ra ngoài: "Buông cậu ấy ra..."

Giang Long kéo Trần Viễn vào một chiếc xe cứu hộ kỹ thuật gần đó, xem ra Giang Long đã cố tình chặn chiếc xe taxi này, tài xế xe taxi sợ đụng vào người, kết quả là đụng phải hàng rào ở trên lề.

Cố An Thành xem như đã tỉnh táo được hơn một chút, vịn vào cửa xe miễn cưỡng đứng lên, nhưng mất máu quá nhiều cùng chấn động não đã làm cho ý thức của anh dần trở nên mơ hồ, ngay cả người kia nói gì cũng nghe không rõ, trong đầu cứ ong ong lên làm cho anh nhíu mày, anh cho rằng mình đã hét lên rất to nhưng thật ra lại rất nhỏ, anh nói:"Buông tha cho Trần Viễn! Anh muôn cái gì nói đi..."

"Cố đại công tử, nếu muốn tiểu tình nhân của cậu toàn mạng trở về thì nói bố cậu tha cho tôi một con đường sống, bằng không cho dù chết tôi cũng phải kéo theo một người chịu tội thay đi theo!" Giang Long nói xong, liền xoay người lại bắt Trần Viễn vẫn đang giãy giụa không ngừng, đem tóc của cậu lên kéo đến trước mắt Cố An Thành: "Nếu tôi không sống được, thì đây sẽ là lần cuối cùng cậu thấy cậu ta sống."

Giang Long nói xong liền ném Trần Viễn trở về ghế phụ, Trần Viễn muốn cướp vô lăng với hắn ta, nhưng bị hắn ta tát một cái rồi ném sang một bên, cuối cùng Giang Long nhìn Cố An Thành nhắc nhở một cái, sau đó đạp ga và lái xe khỏi hiện trường.

Vết thương ở trên đầu không hề nhẹ chút nào có rất nhiều máu chảy xuống mắt Cố An Thành, làm cho anh không thấy rõ biển số xe của cái xe kia, anh che vết thương trên đầu lại và nói với đám đông đang xem ở xung quanh:"Chụp biển số xe của chiếc xe đó lại!"

Mọi người đang đứng nhìn xung quanh cũng nhiệt tình dùng điện thoại chụp lại, một số người còn dùng điện thoại Cố An Thành chụp lại dùm anh, Cố An Thành miễn cưỡng đứng vững, mãi cho đến khi bọn Ngô Cương chạy đến.

Ngô Cương và những người khác đến nhanh như vậy vì muốn bắt giữ Giang Long, việc Giang Long trốn khỏi ngục giam đã tạo ra tác động lớn với thành phố, Tỉnh Uỷ đã ngay lập tức truyền lệnh xuống dưới, cần phải nhanh chóng tù nhân trốn ngục này về quy án ngay, tất cả lực lượng cảnh sát phải hành động phải hành động ngay để bắt được tù nhân, Ngô Cương thấy tên phạm nhân này sẽ khó mà để cảnh sát bắt mình lại được, quả nhiên rất nhanh sau đó cảnh sát đã nhận được thoong báo, khi hắn tới hiện trường thì thấy Cố An Thành đang vịn cửa xe mặt đầy máu, điều này làm cho Ngô Cương bất ngờ muốn đến đỡ Cố An Thành rồi đưa Cố An Thành đến bệnh viện chữa trị vết thương, nhưng lại bị Cố An Thành thô lỗ bỏ qua, hắn kéo Cố An Thành không được, Cố An Thành một đầu đầy máu đi thẳng vào trong đám người, đám người cũng nhanh chóng tản ra.

Mới vừa nãy, Cố An Thành thấy một người rất giống.

Cái người kia có phải là..

Trong phút chốc tiếng ồn xung quanh liền biến mất khỏi tâm trí Cố An Thành, anh chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào ở giữa đám đông đang nhìn anh với ánh mắt thương xót, Cố An Thành giống như bị kéo về quá khứ, quỳ gối trước mặt người đàn ông đó:"Tôi... Tôi liền..."

"Lần này cậu đã làm rất tốt, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu." Người đàn ông đó vươn tay ra đặt tay lên vết thương trên trán của Cố An Thành