Hai người thoải mái sống mấy ngày không biết xấu hổ, nhưng điều mà họ không ngờ tới chính là Cố Vĩ Đông muốn chuyển đến sống cùng họ.
Cố Vĩ Đông trằn trọc trở một khoảng thời gian lâu cuối cùng mới nghĩ ra ý tưởng hay này, con trai của ông, vậy cho nên nếu ông quan tâm và chăm sóc thật tốt hai đứa trẻ này không chừng sẽ giúp chúng quay đầu nữa.
Cục trưởng Cố vừa nghĩ xong liền đi ngay, chờ đến lúc gọi báo cho Cố An Thành thì người cũng đã xách hành lý chờ ở ngoài nhà rồi, căn bản Cố An Thành không có cách nào từ chối được.
"Con trai à, lầu một lạnh như vậy con tính để bố ở phòng dành cho khách sao?" Cố Vĩ Đông cho rằng ít nhiều gì con trai mình cũng để mình ở lầu hai hoặc ở gần phòng thằng bé, Cố An Thành cảm thấy sự xuất hiện của ông sẽ làm cho Trần Viễn cho lắm nên đương nhiên không cho ông ngủ trên lầu.
"Lát nữa sẽ có người mang máy sưởi điện đến." Cố An Thành vẫn trước sau như một "Bố có quyền làm nhưng con có quyền từ chối" mà trưng ra biểu cảm đó với Cố Vĩ Đông, Cố Vĩ Đông rõ ràng đã biết được lý do những vẫn giả vờ chẳng biết gì.
Cục trưởng Cố sắp xếp lại một chút, Trần Viễn cũng giống như đã tiếp nhận được sự thật này, cũng không còn quá sợ ông nữa:"Tất của bố bị rơi xuống đất ở trước cửa, nặng mùi đến nỗi con không muốn nhặt lên."
Vì vậy mấy lời phàn nàn của Trần Viễn đã thêm vào trong cuộc sống hằng ngày.
Ở bên ngoài Cố Vĩ Đông là một cục trưởng nghiêm khắc và quyết đoán, nhưng khả năng quản lý cuộc sống cá nhân thì không ổn cho lắm, tất và giày đều ném loạn khắp nơi, quần áo mặc xong thì vứt xuống sàn, thậm chí ngay cả thường phục cũng không treo lên cho đàng hoàng, rất nhiều lần đều là do Trần Viễn nhặt từ ghế sô pha trong phòng khách lên sau đó treo trong tủ cho ông.
Cố An Thành nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Trần Viễn:"Chồng nói cho cậu nghe đừng quan tâm đến ông ấy nữa, chờ ông ấy có vụ án liền rời đi ngay thôi, bây giờ có nhiều người xấu lắm ông ấy cũng không ở được mấy ngày."
Ngược lại Trần Viễn lại an ủi anh:"Thật ra tó phát hiện sống chung với bố cũng tốt..."
"Đang nói chuyện gì đấy? Nói cho bố biết với." Cục trưởng Cố lại đến đây tham gia náo nhiệt, mỗi lần có cơ hội ông ấy đều "Quan tâm" hai nhỏ này.
Trần Viễn đã bị ông doạ sợ thành thói quen rồi, lúc này quay đầu lại nở nụ cười đầy ngọt ngào, làm cho Cố Vĩ Đông này nghĩ thầm sao đứa nhỏ này không sợ ông nữa rồi, nhìn còn đáng yêu như vậy.
"Chú."
"Bố."
Hai người lễ phép chào hỏi ông xong, cũng không tiếp lời ông mà cứ vậy nắm tay đi lên lầu, Cố Vĩ Đông cảm thấy sự uy nghiêm của mình đã bị thách thức đến mức tối đa, không nhịn được mà hằng giọng một cái:"An Thành à, có phải là nên nấu cơm rồi không."
Cố An Thành quay đầu lại nói với ông:"Khi tụi con nghỉ hè thì một ngày chỉ nấu hai bữa thôi, nếu bố đói thì ở tủ trong bếp có mì ăn liền đấy."
Cố Vĩ Đông ngượng ngùng trở về phòng, nhưng mà trời còn chưa tối ông đã ngửi thấy một mùi thơm, bụng của Cố Vĩ Đông sôi ùng ục ùng ục, đứng dậy đi tìm hiểu một chút.
Ông ấy vừa đến nhà bếp nhìn thì thấy Cố An Thành đang xào mì udon ở đây, mặc dù không hiẻu biết gì nhiều nhưng chỉ cần nhìn tư thế của Cố An Thành thôi là có thể cấp cho thằng bé chứng chỉ đầu bếp luôn rồi, sau khi mì udon được xào xong, ông thấy con trai mình bày bát đũa ngay ngắn, rắc thêm một ít muối lên tôm, chả mực, sò điệp, còn có ớt xanh và ớt đỏ, hành tây, nấm và các nguyên liệu khác, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác thèm thèm ăn đến nhỏ dãi rồi, Cố Vĩ Đông vui mừng khen con mình:"Cũng là con biết hiếu thuận, còn biết bố đang đói bụng nữa."
Cố An Thành nghe thấy giọng nói mới biết bố mình đang đứng ở cửa, anh lấy ra một cái chén nhỏ, bỏ những thứ chưa có trong nồi vào trong chén nhỏ:"Con làm Tiểu Viễn, bố cũng đâu nói làm cho bố một phần."
Nói xong Cố An Thành bưng bát đũa đi lên lầu, Cố Vĩ Đông nhìn "Một chút" còn lại trong bếp, gần như muốn mắng con mình là đứa con bất hiếu, mà dù sao là do ông kéo cái thân già này đến ở cùng hai đứa nó nên ông cảm thấy tốt nhất là không nên ghen tị thì hơn, ông còn kế hoạch lớn hơn muốn làm.
Cố Vĩ Đông cảm thấy mình đã chịu đủ oan ức rồi, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi, mỗi ngày ông không kịp ăn hai bữa một ngày thì còn chưa nói, lúc đến thời gian xem tin tức thì phải cùng xem cái gì mà gấu lớn gấu nhỏ... Cục trưởng Cố chỉ mới oán trách một lần thôi, mà đã bị Cố An Thành mặt lạnh nói trong phòng khách chỉ có một TV này thôi.
Cục trưởng Cố người muốn nỗ lực rút ngắn khoảng cách với bọn nhỏ trở nên khô héo.
Được thôi, phim hoạt hình cũng không sao coi như bổ sung thêm một số kiến thức cũng được. Sau đó ông mới phát hiện ra rằng thật ra Cố An Thành cũng không phải xem hoạt hình, phần lớn thời gian thằng bé đều nhìn Trần Viễn, Cố Vĩ Đông không hiểu Trần Viễn có cái gì hay để nhìn nữa, thuận mắt nhìn sang một chút thì chỉ thấy Trần Viễn cũng chỉ đang xem phim hoạt hình giống như một đứa nhỏ bình thường mà thôi.
Cũng không đúng, không phải cấp ba rồi sao, xem phim hoạt hình cái gì nữa chứ...
Cố Vĩ Đông nhìn cuốn tạp chí kinh tế và tài chính trong tay con trai mình, rồi nhìn đồ chơi nhồi bông trong tay Trần Viễn, cảm thấy mình bị hai đứa nhỏ này làm cho hồ đồ luôn rồi, không phải cùng tuổi với nhau sao, sao lại chênh lệch quá lớn thế?
"Đúng rồi, An Thành, không phải mẹ con nói đã chọn xong trường cho con rồi sao, thủ tục làm thế nào rồi?" Cố Vĩ Đông linh động nhận ra nếu hai đứa nhỏ này cách xa nhau vài năm sau đó trưởng thành lên thì sẽ ổn thôi không phải sao?
Cố An Thành bình tĩnh trả lời ông ấy: "Năm sau tụi con qua đó, bên kia không nhận học sinh chuyển trường."
Cố Vĩ Đông tiếc nuối ậm ừ một tiếng:"Vậy con không qua đó trước ở với mẹ để làm quen môi trường trước sao?"
"Không cần làm quen, đó không phải là mẹ con hay sao?" Cố An Thành nhìn về phía bố mình, bởi vậy Cố Vĩ Đông có chút không dám nhìn thẳng con trai mình, trong lòng ông cảm thấy tự hào vì sự trưởng thành và tự lập của con trai mình, vừa áy náy vì bản thân đã không chăm sóc con trai chu đáo, cho nên Cố An Thành ở trong hoàn cảnh thiếu bố thiếu mẹ đã nuôi một đứa nhỏ để ký thác tình cảm.
Cố Vĩ Đông luôn tin tưởng vào bác sĩ tâm lý không chút nghi ngờ, bởi vì ông ấy cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên khi kể lại mọi chuyện cũng tập trung vào đấy, bác sĩ tâm lý cũng đưa ra lời khuyên chính là —— dùng sự quan tâm để làm cho thằng bé về đúng đường nó nên đi.
Được rồi bác sĩ tâm lý kia cũng chẳng chuyên nghiệp chút nào, thật ra người đó là một bác sĩ thú ý mới đúng, sau đó phát hiện khám bệnh cho người kiếm nhiều tiền hơn liền đổi nghề, nhưng Cố Vĩ Đông vẫn coi người đó nói như một thánh chỉ, luôn luôn muốn đóng vai là một người bố tốt, nhưng ông chuyển đến đây ở với hai người chưa được nửa tháng nhưng toàn được hai đứa nhỏ chăm sóc, mỗi ngày Cố An Thành đều làm cơm sau đó rửa chén, Trần Viễn mỗi ngày luôn theo sau sắp xếp giày dép và quần áo, thấy tóc ông dài liền hối ông đi cắt tóc, thấy rau ông dài ra liền kêu đi cạo râu, nói chung cũng không biết ai mới giống một đứa nhỏ nữa.
Cố Vĩ Đông dần dần nghĩ ra thì trong thành phố lại có một vụ án lớn, ông không thể lại tiếp tục "Cảm hóa" được nữa, trước khi đi Cố An Thành cũng làm một đĩa cơm chiên đầy tình thương cho ông, thơm đến mức làm cho cục trưởng Cố bật khóc, ngày hôm sau cảm thấy hài lòng liền đi ngay.
Từ đầu đến cuối ông không đề cập một câu nào liên quan đến quan hệ của hai đứa nhỏ, trong lòng Cố An Thành hiểu bố mình đã biết rồi nhưng ông không nói ra, ông cũng chẳng dùng thủ đoạn nào cả, bố mẹ như vậy đã làm anh thấy cảm kích lắm rồi, nhưng trong trí nhớ của anh thì bọn họ lại rất khó mà hiểu được điều này.