Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 88




Cố An Thành đặt Trần Viễn nằm xuống giường, sau đó kéo quần lót cậu xuống hôn phần thân dưới mềm mại như một đưa trẻ của cậu, ngoan ngoãn phấn hồng nằm trong đám lông thưa thớt, Cố An Thành dịu dàng hôn lên đó mấy cái, hai chân của Trần Viễn không nhịn được mà có chút giật giật, theo bản năng muốn co chân lên, Cố An Thành nắm lấy bắp chân của cậu nhẹ nhàng xoa:"Không sợ, lão công sẽ làm nhẹ nhàng."

Đối với những lời anh nói thì điều gì Trần Viễn cũng tin, nghe Cố An Thành nói như vậy liền yên tâm nằm ở trên giường, dáng vẻ giống như tuỳ ý để Cố An Thành muốn làm gì làm vậy, Cố An Thành cúi đầu hôn lên nơi đó, đem con vật nhỏ hồng hào kia từng chút một cứng lên ở dưới thân, Trần Viễn có chút không quen, nên cắn môi nhẹ nhàng gọi anh: "Chồng à, ngứa..."

Cố An Thành bị giọng nói dịu dàng của cậu làm cho thân dưới nóng lên, không nhịn mà đưa tay ra sau bóp chặt lấy cặp mong nhỏ tròn trịa của cậu:"Sẽ cảm thấy thoải mái ngay thôi."

Trần Viễn hừ hừ, dùng đôi chân nhỏ bé của mình đạp Cố An Thành một cái, Cố An Thành mỉm cười rồi tiếp tục "Hầu hạ" vợ của mình, ngậm con thú nhỏ đang dần cứng lên của vợ mình vào trong miệng rồi nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi quấn lấy nó, phần thân dưới đột nhiên bị bao phủ bởi khoang miệng ấm áp, cảm giác ấm áp và mãnh liệt như vậy làm cho Trần Viễn có chút hoảng sợ, cả người đều nảy lên, nhưng Cố An Thành đã đè cậu xuống giường lại, anh cẩn thận hôn và liếm từng nơi một ở thân dưới của Trần Viễn, dùng đầu lưỡi ma sát qua từng bộ phận, liếm láp đến mức làm Trần Viễn không khỏi xấu hổ mà phát ra tiếng thở dốc, rất nhanh cậu đã bắn vào trong miệng Cố An Thành, sự căng thẳng và khoái lạc này cho chút xa lạ, làm cho vành mắt của cậu vẫn còn đọng lại chút nước, oan ức nhìn Cố An Thành.

Cố An Thành rút một tờ giấy mỏng phun tinh dịch ở trong miệng ra, lúc này Trần Viễn vẫn còn sững sỡ nhìn anh, đến một lúc sau cậu mới hiểu được là do cậu đã "Bắn" vào trong miệng của Cố An Thành, cậu cảm thấy có chút sửng sốt rồi vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho Cố An Thành, Cố An Thành cảm thấy buồn cười rồi ôm người vào trong lồng ngực:"Cũng đâu có bắn lên trên mặt, cậu lau cái gì chứ?"

"..." Tuy Trần Viễn luôn miệng nói sẽ cho Cố An Thành làm, nhưng bị anh làm đến mức ra trong miệng của anh như vậy thì lại là chuyện khác, mặt cậu đỏ lên giống như màu của con tôm luộc chín, đôi mắt ướt nhẹp nhìn Cố An Thành:"Tớ, tớ cũng làm cái này cho cậu được không..."

"Cậu cũng không cần làm vậy đâu, chúng ta còn nhiều thời gian, chuyện gì cũng không vội." Lần này Cố An Thành nói như vậy là nói cho chính bản thân mình nghe, anh hận không thể đem cái sự cẩn thận của mình này quăng đi, nhưng lại sợ bản thân mình làm quá mức mà làm cho Trần Viễn sợ, nên anh luôn cẩn thận từng li từng tí mà giữ đúng mực, nhưng tối nay Trần Viễn đặc biệt nhiệt tình, làm cho anh có chút kiềm chế không được.

Cũng may bé ngoan Trần Viễn đã gật đầu, đẩy anh đi vào phòng tắm súc miệng, Cố An Thành đi súc miệng xong liền rửa tay một chút, một phen dày vò như vậy làm cho người anh em đáng ra nên yên phận của anh lại thêm khí lực, Cố An Thành biết lúc này Trần Viễn đã xuống dưới xem hoạt hình rồi, nên liền tự mình "Xử lý" một chút, Trần Viễn lại đứng ở cửa phòng tắm nhìn thấy tất cả

Trần Viễn đột nhiên có loại cảm giác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng cái gì cậu cũng nguyện ý cho Cố An Thành làm: "Tớ không quản, tớ sẽ vì cậu mà làm."

Nhất thời Cố An Thành cảm thấy có chút dở khóc dở cười, sau đó liền để Trần Viễn kéo mình đi vào giường trong phòng ngủ, sau khi Trần Viễn ấn anh ngồi xuống giường xong, sau đó tự mình kéo quần ngủ của anh xuống thì phát hiện Cố An Thành đã sớm phát triển xong từ lâu, có khả năng cũng liên quan đến sự phát triển về tư tưởng và suy nghĩ trưởng thành hơn người khác của anh, lông mao dày đặc cùng với phần thân dưới đã sớm trưởng thành từ lâu khác hoàn toàn với Trần Viễn, Trần Viễn có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt dịu dàng của Cố An Thành đã làm cho cậu cảm thấy không hề sợ hãi nữa.

Cố An Thành không giống như vậy, anh hoàn toàn không giống như những kẻ xấu ép buộc cậu làm như vậy.

Trần Viễn cảm thấy cho dù mình có bị Cố An Thành đối xử như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng can tâm tình nguyện, cậu cũng học theo Cố An Thành hôn lên cái phần ở giữa của anh, phần thân dưới khoẻ mạnh của Cố An Thành trong phút chốc liền dựng thẳng lên trực tiếp chọc vào thẳng mặt của Trần Viễn, lần này từ cổ đến ngực của Trần Viễn đều đã đỏ lên, nhưng cậu vẫn không chịu dừng lại mà vẫn nỗ lực ngậm cái to dài kia vào trong miệng, Cố An Thành chỉ nhìn thấy cậu em của mình liên tục ra vào trong miệng của Trần Viễn thôi thì cũng đã đầy đủ để anh bắn ra rồi, anh không muốn bắn vào trong miệng Trần Viễn chút nào, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Viễn nói: "Đúng rồi."

Giọng nói của Cố An Thành đã rất trầm và khàn, nhưng trong ngữ điệu luôn tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều cậu, làm cho Trần Viễn khôngg khỏi say mê mà ngước mắt lên nhìn anh, sau đó càng đưa cái vật to dài đó vào sâu trong cổ họng của mình hơn, phần thân dưới của Cố An Thành không nhịn được mà có chút nảy lên, quy đầu cắm vào trong cổ họng nhỏ chật hẹp làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, Trần Viễn vẫn còn muốn đưa vào sâu hơn, yết hầu mềm mại dịu dàng quấn quanh quy đầu đã làm cho Cố An Thành bắn ra ngay lập tức.

Cố An Thành vội vàng xem thử Trần Viễn có bị sặc hay không, Trần Viễn cũng đã đem tinh dịch của anh nuốt xuống, Cố An Thành cảm thấy rất đau lòng, rót cho cậu mốt ly nước để xúc miệng: "Sao nó không có vị như bột đậu đỏ vậy?"

Cố An Thành ôm lấy cậu mà không biết nói gì, đời trước anh đã vô số lần cưỡng ép Trần Viễn khẩu giao cho mình, khi đó Trần Viễn cũng chẳng có sức lực chống lại sự bao lực của anh, lúc đó anh đã làm gì vậy chứ...

Tiểu Viễn của anh...

"An An, An Thành?" Trần Viễn kinh ngạc nhìn anh sau đó dùng tay chạm vào mặt anh, lúc này Cố An Thành mới phát hiện ra mình đang khóc, anh đúng là tên oắt con vô dụng để cho vợ mình khóc mà.

Trần Viễn lại không có cười anh, mà nghiêm túc nói với anh: "Thoải mái như vậy sao? Vậy sau này mỗi ngày tớ đều làm cho cậu."

Cố An Thành không biết nên khóc hay cười, mặc đồ ngủ cho Trần Viễn:"Đôi mắt của chồng bị say đắm mất rồi."

"Mặc đồ ngủ cho tớ làm gì" Tuy Trần Viễn để Cố An Thành mặc đồ ngủ cho mình, nhưng lại cảm thấy nghi ngờ:"Còn chưa làm xong mà?"

"Không vội, chúng ta nghỉ ngơi một chút." Cố An Thành mặc áo ngủ san hô cho cậu xong thì lấy mền quấn Trần Viễn thành một con búp bê lớn, sau đó bế cậu đến phòng khách xem hoạt hình.

Đương nhiên Trần Viễn xem phim hoạt hình rất vui vẻ, Cố An Thành nằm cạnh cậu trên sô pha, nhìn đôi chân nhỏ bé đang cử động chui từ trong chăn ra, không nhịn được mà dùng chân kẹp lại rồi nhét vào trong chăn.

Trần Viễn liền lén lút duỗi ra dùng mấy đầu ngón chân nhỏ xíu hướng về phía Cố An Thành để thị uy, Cố An Thành chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng.

Ngoài trời tuyết rơi càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng có thể thấy được cảnh bông tuyết rơi như lông ngỗng ở trước cửa kính, trong phòng khách cũng không ấm áp bằng trên lầu, Cố An Thành ôm Trần Viễn, Trần Viễn nằm sắp ôm con gấu, hai người một con gấu rúc vào trong chăn, xem phim hoạt hình rồi cùng nhau trải qua đêm thành niên này