Một tay Cố An Thành thúc đẩy cuộc gặp này, vợ của Đào Chí Thắng là một người trầm lặng đoan trang, ngoại trừ có một chút lúng túng ra thì chẳng nói gì quá đáng cả, còn Đào Chí Thắng thì không hổ danh là một con cáo già, tuy rằng ông ta không vừa mắt Mạc Hân Nhiên, nhưng thái độ của ông ta đã thay đổi từ hùng hổ doạ người sang thân thiết hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Mạc Hân Nhiên, thậm chí ngay cả những món Mạc Hân Nhiên không ăn được cũng biết.
Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong Cố An Thành tiễn Mạc Hân Nhiên và Đào Dận ra về, đây là lần đầu tiên Đào Dận chân thành nói cảm ơn anh, đương nhiên thì không cần phải nói đến Mạc Hân Nhiên rồi, Cố An Thành có thể thấy trong chuyện này anh ta chịu không ít thiệt thòi, trong chuyện này cũng không có bao nhiêu tiền và ân tình cả, mà dựa trên tâm trạng của anh ta lúc đó thì Cố An Thành thấy mọi thứ đều đáng giá.
Trần Viễn càng vui vẻ hơn, bởi vì không lâu sau đó Mạc Hân Nhiên đang đến nhận chức ở trường bọn họ, trở thành giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp bọn họ.
Việc học những năm cấp ba rất nặng nề, không chỉ là thử thách với học sinh mà nó còn là thử thách với giáo viên nữa, sức khoẻ của Mạc Hân Nhiên không tốt lắm, anh ta vốn tưởng rằng mình sẽ dạy ở lớp bảy nhưng Cố An Thành lại cho anh ta lên hẳn cấp ba để dạy, con người của Đào Dận rất khó mà đoán được, nhưng chỉ có một việc có thể chắc chắn là chỉ có Mạc Hân Nhiên mới kiềm chế được cậu ta.
Như vậy thì đem Mạc Hân Nhiên đặt ở bên cạnh Đào Dận, dùng anh ta giống như một cách để làm dịu bầu không khí, còn chuyện sức khoẻ của Mạc Hân Nhiên, chỉ có thể dựa vào nuôi dưỡng và chăm sóc từ từ, sau khi Cố An Thành hỏi bác sĩ Bạch thì mới phát hiện ra rằng trình độ y tế bây giờ khác xa so với những gì anh tưởng tượng, nếu muốn chữa bệnh cho Mạc Hân Nhiên thì có khả năng phải xuất ngoại chữa trị vài năm, khi đó chắc Đào Dận cũng trưởng thành hơn một chút rồi.
Thỉnh thoảng Cố An Thành cũng nghĩ, có phải mình thương hại Mạc lão sư vì thấy anh ta giống Tiểu Viễn hay không, hay cũng có thể coi là anh giống Đào Dận, bọn họ đều giống nhau ở dáng vẻ tự phụ ngông cuồng, bởi vì quá nhiều thứ có thể dễ dàng có được trong lòng bàn tay, cho nên không hiểu như thế nào là quý trọng.
Rất nhiều việc làm của Đào Dận làm cho anh không nhịn được mà nghĩ, hình như anh cũng từng như thế này nhỉ?
Trước đây anh như thế này sao?
Sau đó anh cũng không muốn nghĩ đến nửa dù sao mỗi người đều khác nhau, anh đã từng phạm phải lỗi lầm thì chính anh phải sửa chữa nó, mà nếu như có thể tránh được một bi kịch khác thì anh cũng không ngại giúp một chút, dù sao đó cũng là kết quả mà Tiểu Viễn muốn xem, cũng làm cho chính anh cảm nhận được sự giải thoát.
Sau khi lo hết mọi việc của Mạc Hân Nhiên thì học kỳ này cũng kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lão Tào tuyên bố kỳ sau lớp 10 của bọn họ sẽ bắt đầu có tiết tự học vào buổi tối, khi biết được tin tức này, sự sung sướng vì kết thúc một học kỳ cũng đã nhạt đi mấy phần
Lão Tào liền dặn dò nghỉ đông cũng không được chơi quá nhiều, phải nhớ làm bài tập trong kỳ nghỉ đông, sau khi dặn dò xong thì lớp học liền giải tán
Cố An Thành quấn khăn quàng cổ cho Trần Viễn một cách kỹ càng, mang găng tay vào cho cậu sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài, mà trong lớp cũng bắt đầu có vài tin đồn liên quan đến anh và Trần Viễn, còn không đợi anh ra tay, Đào Dận đã "Không cẩn thận" ở trước mặt mọi người nói ra chuyện sổ hộ khẩu dùng để đăng ký, đồng thời cậu ta còn bảo đã nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu của Cố An Thành, cậu ta đã sớm biết Cố An Thành đem Trần Viễn chuyển vào hộ khẩu nhà mình với quan hệ là con trai nuôi, cho nên giả vờ giả vịt hô to gọi nhỏ, làm cho cả lớp đều biết chuyện Cố An Thành thật ra là anh trai của Trần Viễn, hai người là anh em trong nhà đối xử tốt với nhau như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đối với chuyện này, Đào Dận nhận được rất nhiều sự khen ngợi, nhưng Cố Anh Thành cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, vốn dĩ anh muốn trực tiếp công khai mối quan hệ, nhưng sau khi nghĩ lại thì thế này cũng tốt, Trần Viễn cũng cần thhời gian để làm quen.
Không biết ở bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào, trên mặt đất được phủ một tầng tuyết trắng, tuy rằng không phải trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, nhưng Trần Viễn vẫn rất hưng phấn, nếu không có Cố An Thành kéo lại thì chắc cậu đã sớm chạy ra ngoài rồi.
Hai người đạp xe về nhà trong bầu trời tuyết rơi nhẹ nhàng, Cố An Thành phủi tuyết rơi trên người cho cậu, bảo cậu mau vào nhà sưởi ấm, nhưng với vào bếp rót nước xong đi ra liền phát hiện Trần Viễn đã mặc đồ cho mình giống như một quả bóng rồi chạy ra ngoài.
Cố An Thành cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy tò mò về dáng vẻ bây giờ của Trần Viễn, câu nói đùa của Vương Huân không hề sai chút nào, cậu ta nói Trần Viễn bây giờ giống như đã "Để lộ bản chất thật".
Nhưng ai biết tính cách thật sự của Trần Viễn là như thế nào đâu?
Cậu ấy thích chơi đùa, cười nói làm nũng, thích thú nhối bồng ăn đồ ngọt và nghịch nước, cậu thích nhất chính là nhìn lén Cố An Thành trong lúc anh ngủ quên, cậu cũng không còn sợ bóng tối cũng chẳng còn sợ hãi người lạ như vậy nữa, bây giờ còn dám đứng lên trước đám người xa lạ để giữ trật tự trên sân khấu, cũng dám xen vào chuyện của người khác, Cố An Thành cực yêu cậu như vậy, đây mới là Trần Viễn của anh.
Gần đây Cố An Thành suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, trong lòng cảm thấy có chút bất án, cho nên càng ngày càng không thể rời khỏi Trần Viễn, Trần Viễn ở trong sân chơi anh cũng đến sân chơi cùng cậu, hai người nằm trên nền tuyết mỏng ôm nhau rồi hôn nhau, môi răng hoà quyện với nhau.
Trần Viễn bám lấy bả vai của Cố An Thành, vẫn phải nhón chân một chút nên không khỏi bất mãn mà phàn nàn:"Tại sao tớ không cao lên chút nào vậy chứ?"
"Cậu ở trong lớp cũng không tính là thấp." Cố An Thành dỗ dành cậu: "Còn nữa cậu vẫn có thể cao thêm mà, có lẽ sẽ hơn 1m8 không chừng."
Trong lòng Trần Viễn biết khả năng này không lớn chút nào, ông và chú nhỏ của cậu cũng không cao cho lắm, chắc chắn cậu chưa từng gặp qua bố mình cũng biết ông ấy không cao, nên trừng mắt nhìn Cố An Thành một cái: "Lại dỗ dành tớ rồi."
"Sắp đến sinh nhật của cậu rồi, cậu muốn gì?" Cố An Thành đang nóng lòng chờ đến sinh nhật của Trần Viễn, đương nhiên Trần Viễn cũng biết được tâm tư của anh nên đỏ mặt lên, lại lắc đầu cái gì cũng không muốn.
Mỗi ngày Cố An Thành đều cho cậu một điều ước, Trần Viễn thường xuyên có cảm giác bản thân mình không biết nên ước gì bây giờ, những món đồ cậu thích đều có rồi, cậu thậm chí còn có được Cố An Thành nữa nên cũng chẳng mong ước gì hơn.
"Chung quy lại cần phải có điều ước vào ngày sinh nhật, thế thì cậu mới trưởng thành thêm một tuổi được." Cố An Thành liền nói đùa với cậu, Trần Viễn đạp Cố An Thành giày Cố An Thành một cái, cùng anh mũi kề mũi, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nguyện vọng của tớ chính là còn cao hơn cậu, phải để cho cậu nhón chân thì mới hôn được tớ!" Trần Viễn cười xấu xa một chút, ôm cổ Cố An Thành, dùng đôi môi mềm mại của mình hôn anh một cái.
Cố An Thành không phải đối thủ của cậu, bị cậu nịnh nọt một chút liền trực tiếp ôm người vào nhà, đè cậu xuống ghê salong sau đó hai người ở trong nhà thân mật một lúc, lại không phát hiện ra Cố Vĩ Đông đang đứng ở bên ngoài quay người rời đi
Vốn dĩ cục trưởng Cố tính dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài ăn chút gì đó để mừng kỳ nghỉ đông đến, khi đi đến thấy cửa lớn không có khoá nên trực tiếp đi vào, từ lúc hai người ở sân chơi ông cũng đã nhìn thấy được tất cả, lại thấy được ở trong nhà, 2 người ấm áp và ngọt ngào như vậy quả thật làm cho ông không biết nên trách cứ như thế nào.
Cố Vĩ Đông đã xác nhận được suy đoán của mình nhưng lại không có dũng cảm trực tiếp xông vào để chỉ trích, ông phải trở về suy nghĩ cho thật kĩ, ông đi ra khỏi sân đi tới bên cạnh xe cũng chưa phản ứng kịp, cho đến khi đi được một đoạn khá xa ông mới nhớ ra mình đi xe đến nên liền quay người lại đi về phía xe sau đó lên xe ngồi, lúc này Cố Vĩ Đông mới phủi tuyết rơi trên người mình xuống, rồi lại nghĩ tới cảnh con trai mình ngồi xổm xuống phủi tuyết trên quần cho Trần Viễn, đó là sự quan tâm chăm sóc mà một học sinh trung học có sao?
Từ khi nào mà con trai của ông lại biết chăm sóc người khác như vậy?
Là bởi vì không ai chăm sóc cho thằng bé, cho nên thằng bé mới đem mọi sự quan tâm chăm sóc lên người cậu bé kia sao?
Cố Vĩ Đông càng suy nghĩ lại càng nhập tâm hơn, suy đoán nguyên do sau đó cũng rơi vào tự trách, tạm thời ông không biết phải xử lý như thế nào mới ổn nhất, cục trưởng Cố một người luôn quyết đoán và quả quyết bây giờ chỉ muốn biết có phải ông đã khiến con trai của mình "Không đi theo con đường bình thường" hay không.