Cố An Thành đem chuyện của Mạc Hân Nhiên nói thật cho Thường Húc Khôn biết, Vốn dĩ Thường Húc Khôn còn tưởng rằng chuyện tình cảm của cháu trai mình có ai bị quấy phá, nhưng ngay sau đó nghe Cố An Thành báo cáo về Đào thị những năm gần đây, mấy năm nay Đào thị đều dần dần suy thoái, nếu như có thể đấu thầu thắng bọn họ mà nói không khác gì là một bước trở mình cuối cùng, quả thật điều kiện của họ cũng tốt hơn những công ty khác, chỉ là Cố An Thành còn phải tính chuyện của Mạc Hân Nhiên vào, nên làm cho Thường Húc Khôn có chút do dự.
Cố An Thành đồng ý tự mình hoàn thành cuộc đàm phán này, không chỉ muốn cho Đào Chí Thắng chấp nhận mọi điều kiện của chú mình mà còn muốn ông ta chấp nhận sự tồn tại của Mạc Hân Nhiên, Thường Húc Khôn cũng rất mong chờ biểu hiện của cháu trai mình, tính toán một chút thì Cố An Thành cũng mới mười bảy tuổi, ngược lại ông ấy còn muốn xem thằng nhóc này có đạt đến trình độ đấy không.
Đương nhiên trình độ của Cố An Thành không chỉ dừng lại ở những việc này, ba ngày trước anh đã mua cổ phần của Đào thị, trở thành người trợ lực lớn nhất của Đào thị trong cuộc đấu thầu lần này, Đào Chí Thắng còn chưa từng nhìn thấy mặt của cổ đông mới, liền bị Đào Dận nói cháu trai của Thường Húc Khôn muốn gặp mình.
Đương nhiên biết Đào Chí Thắng biết Thường Húc Khôn là ai, thế nhưng cháu trai của Đào Chí Thắng thì...
"Khi bố thấy cậu ta rồi thì tuyệt đối không hối hận đâu." Đây là đánh giá của Đào Dận, lúc đầu cậu ta chỉ tính thăm dò Cố An Thành mà thôi, sau khi tiếp xúc thì mới biết người này thoạt nhìn rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba thôi, thành tích cũng chưa chắc tốt, thậm chí gẩn đây còn rất khiêm tốn nữa, nhưng năng lực và thủ đoạn của anh thì Đào Dận đã nếm hết rồi, so với mấy tâm kế nhỏ của cậu ta mà nói thì cũng đủ cho Cố An Thành bốn chữ: Tràn đầy tính toán.
Đào Chí Thắng cũng vì câu nói này của con trai nên quyết định ngày hẹn với Cố An Thành, Cố An Thành sẽ đến Đào thị gặp ông ta hai người sẽ đàm phán trong phòng tiếp khách, Cố An Thành chỉ ăn mặc rất giản dị, càng làm cho Đào Chí Thắng mặc âu phục mang giày da trở nên câu nệ hơn, bầu không khí vừa mới bắt đầu đã vô cùng căng thẳng, mãi cho đến khi Cố An Thành mớ miệng gọi một tiếng chú Thắng, Đào Chí Thắng mới miễn cưỡng bật cười, trong lòng không thể không cảm thán hậu sinh khả úy.
"Nghe nói Cố thiếu và Tiểu Dận cùng tuổi với nhau, hai người cùng lớp sao?" Đào Chí Thắng không dám coi thường Cố An Thành, chỉ nhìn dáng vẻ bình tĩnh này của người trước mặt thôi mà Đào Chí Thắng cũng nghi ngờ có phải mình đã nghĩ nhầm rồi không, đây thực sự là đến bàn điều kiện với ông ta sao?
"Đúng là bạn học, nhưng hôm nay chỉ nói đến việc công thôi, lần này cháu đến đây theo sự nhờ vả của chú cháu, điều tra tư cách đấu thầu của Đào thị." Cố An Thành tiện tay lật qua lật lại hợp đồng mình mang đến nhưng cũng chẳng đề cập gì đến chuyện của mình, mỉm cười yêu cầu Đào Chí Thắng đưa phương án của ông ta cho mình xem.
Đào Chí Thắng bị chặn họng, trong lòng không khỏi suy nghĩ người này học được "Ra oai phủ đầu" này ở đâu, thật sự làm ông ta tức chết rồi, nhưng cũng chẳng thể nào tức giận được, cũng không có thể chất vấn người này hỏi điều kiện tốt mà Đào Dận nói đến đâu rồi... nhưng nếu như vậy thì đã làm sai với tính toán của ông ta.
Nên ông ta chỉ có thể nuốt cơn giận này vào bụng mà còn phải mỉm cười, ông ta dùng hai tiếng đồng hồ để trình bày cho Cố An Thành về trình độ mọi mặt của Đào thị và phương bán cũng như bản thiết kế xây dựng bến tàu, khi ông ta nói đến miệng lưỡi cảm thấy khô khóc, thì Cố An Thành mới gật đầu nói một câu: Không tệ.
Đào Chí Thắng không dám thở ra chờ đợi câu nói tiếp theo của Cố An Thành, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới trưởng thành, Đào Chí Thắng đã ở trên thương trường nửa đời người rồi làm gì còn chưa thấy qua loại người nào cơ chứ, ông ta thấy Cố An Thành chẳng qua là tuổi trẻ chí khí cao muốn áp chế ông ta mà thôi, lúc này giả vờ khiêm tốn một chút, chờ Cố An Thành hợp đồng chính thức, dù sao Cố An Thành cũng muốn gì đó từ ông ta, chỉ cần Cố An Thành mở miệng thì quyền chủ động sẽ thuộc về tay của Đào Chí Thắng.
Nhưng những tính toán của ông ta đã hoàn toàn sai rồi, Cố An Thành trực tiếp đứng lên: "Vì tình nghĩa của với bạn học Đào Dận, cho nên cháu mới đến nơi này trước, nhưng kết quả lại khiến cháu quá thất vọng, Đào thị đã mất quá nhiều kỹ sư, kỹ sư trưởng của những hạng mục đã không còn ở Đào Thị nữa, thế mà chú lại che giấu mà chẳng nói ra, không biết có còn chỗ nào khác đầu cơ trục lợi hay không, vãn bối như cháu cũng không dám mạo hiểm như vậy, cho nên phần yêu cầu và hợp đồng này cháu vẫn nên lấy lại thì hơn."
"Cố thiếu!" Dáng người của Đào Chí Thằng có chút mập mạp nhưng không hề chậm chạp chút nào, ông ta chặn đường Cố An Thành, tươi cười giải thích với Cố An Thành:"Ở đây không có vấn đề gì cả, dù sao Đào thị vẫn là một công ty lớn, các kỹ sư có trình độ cũng không thiếu..."
Đào Chí Thắng khuyên can đủ đường để Cố An Thành trở về chỗ ngồi cũ, từ lúc này ông ta cũng chẳng dám xem thường Cố An Thành tuổi còn nhỏ nữa, ông ta nghiêm túc giới thiệu tất cả về Đào thị giống như đang giới thiệu với Thường Húc Khôn vậy, những điều ông ta nói thì Cố An Thành đã nắm chắc từ lâu nếu không thì cũng không dám tuỳ tiện mua cổ phần của Đào thị, hơn nữa nếu cổ phiếu của Đào thị không phải dạng thường thì anh cũng không dám tham gia một cuộc làm ăn thua lỗ như vậy, chỉ là Đào Chí Thắng cũng không biết chuyện này ông ta đã thật sự bị Cố An Thành doạ sợ, nên không màn mình có là trưởng bối mà nói: "Nếu như hạng mục ở bến tàu được giao cho công ty chúng tôi, thì hạng mục này có thể hoành thành sớm một nửa thời gian so với kỳ hạn."
"Kỳ hạn của công trình cũng không cần gấp như vậy, giảm bớt một phần ba thôi cũng rất có sức cạnh tranh rồi..." Cố An Thành mở hợp đồng ra ánh mắt của Đào Chí Thăng không kiềm chế được mà liếc nhìn đến đó, đây không chỉ là một tờ giấy hợp đồng thôi đâu mà cũng là mấu chốt giúp Đào thị đang ở trên bờ vực suy thoái trở mình, nếu Thường Húc Khôn đã giao chuyện này cho Cố An Thành thì điều đó chứng tỏ Cố An Thành không phải là một đứa trẻ bình thường, Đào Chí Thắng thậm chí còn bắt đầu hối hận vì không giữ thái độ khiêm nhường với người này ngay từ đầu.
Cố An Thành xem xét nguồn vốn và tài chính:"Đào thị khởi nghiệp bằng vật liệu thép, ở phương diện này chi ra tiết kiệm như vậy chắc chắn nó thể đè ép được những đối thủ khác, cháu cũng sẽ dựa vào điều này mà thuyết phục chú của cháu một chúng, như hợp đồng trong tay cháu vẫn vay, mười hai công ty cạnh tranh với nhau, nhưng cháu sẽ cho chú thêm một phiếu này coi như đây cũng là cơ hội cuối cùng của công ty chú."
"Này, chuyện này..." Xưởng thép dưới trướng Đào thị đã nhiều năm rồi không sản xuất thép thanh, còn rất nhiều dây thép còn thừa lại căn bản cũng chẳng thể nào dùng hết được, mà Đào Chí Thắng hiểu rõ Cố An Thành đang muốn cho ông ta tự hạ giá xuống nhưng điều này thì Đào Chí Thắng không thể nhả ra được, giảm bớt 1,2 triệu tệ căn bản không có ưu thế được, nhưng đối với Đào thị mà nói cũng không phải việc nhỏ, Đào thị đã đến mức mỗi tệ thôi cũng có thể mất được, muốn Thường Húc Khôn không trả thù lao, vậy ông ta lấy cái gì mà mua vật liệu, không có vật liệu thì lấy đâu ra kiến trúc của công trình, làm sao đẩy nhanh tốc độ được chứ...
Một cái vòng tuần hoàn ác tính...
"Nghe nói Đào thị có người đầu tư mới." Cố An Thành nở nụ cười làm cho Đào Chí Thắng lạnh sống lưng, tin tức về người đầu tư mới của Đào thị rất bí ẩn, ngay cả Đào Chí Thắng cũng không biết được thì tại sao cậu nhóc này lại biết?
Nếu cậu nhóc này biết thì chứng minh cho việc Thường Húc Khôn cũng biết sao?
"Chuyện này..."
"Chú không cần phải căng thẳng, chú của cháu không biết chuyện này, cho nên trong hợp đồng chỉ ghi có 3% tiền dự trù hợp tác mà thôi, không khó lắm để tiếp nhận đi." Cố An Thành không chờ Đào Chí Thắng bất ngờ liền ném thêm quả bom nặng hơn: "Nhưng sau khi thông qua phần trả truwóc 30%, thì chú cũng biết viện vận hành bến tàu cùng các thiết bị đầu cuối không phải là chuyện nhỏ, vẫn cần có sự bảo đảm từ hai bên."
"Không phải kia..." Đào Chí Thắng có chút bối rối, tiền không cho, vậy chẳng phải sẽ quay về điểm xuất phát sao?
"Tài chính không thể đứt đoạn, chú có thể tăng thêm bên đối tác, tuy rằng phân ra một chén canh, nhưng cũng chỉ có thể giành được hạng mục này rồi mới phân bánh sau đúng chứ?" Nụ cười Cố An Thành trở nên chân thành hơn:"Chú có muốn suy nghĩ một chút không?"
Đào Chí Thắng ngày càng nghiến răng nghiến lợi với người vãn bối ở bên ngoài thì lịch sự nhưng bên trong lại đang dồn ép người khác này, mà cơ hội chớp mắt một cái là qua ngay, điều kiện hà khắc như vậy thì cũng không phải là không thể tiếp thu được, lúc này ông ta còn suýt quên mất còn có chuyện của Mạc Hân Nhiên: "Cân nhắc thì sẽ muốn cân nhắc, không bằng Cố thiếu ở lại dùng một bữa cơm, tôi sẽ bảo con trai và con dâu tương lai của tôi đến nói chuyện với cháu."
Cố An Thành xua tay không tiếp chiêu, "Nếu chú đã muốn thì đi trước một bước, còn không thì cháu sẽ đi đến Phong Đan Thành một chút, nghe nói vườn này do Thiện gia xây dựng rất nổi tiếng, học tập khổ cực nên chưa có thời gian đi dạo nên muốn đi một chút."
Đào Chí Thắng vừa nghe đến Thiện gia thì không thể không thoả hiệp: "Cố thiếu chờ một chút, tôi đi rồi sẽ trở lại ngay."
"Chú đừng vội, cháu sẽ ở đây chờ chú." Cố An Thành không sợ ông ta không tiếp chiêu, Thiện gia là bên đối thủ có khả năng đánh bại Đào gia nhất, danh tiếng của họ ngày càng được chú ý hơn, đặc biệt là hai kỹ sư lão làng của Đào gia cũng đã bị đào qua Thiện gia, Đào Chí Thắng thất bại trước ai cũng không muốn thất bại trước nhóm người đó, cho nên lúc này ông ta cần thương lượng kĩ càng với năm vị cổ đông lớn nhất của Đào thị, một khi đã được thông qua sẽ lập tức ký với Cố An Thành ngay.
Cố An Thành ngồi ở phòng tiếp khách để thư ký mang trà cho mình ra ngoài trước, lúc này mới nhận cuộc họp video trực tuyến, trong video chính là Đào Chí Thắng cùng với nhóm cổ đông lớn, nghe mấy cổ đông tiếng tăm của Đào thị cảm thấy nghi ngờ, Đào Chí Thắng cùng bọn họ đọ sức, Cố An Thành vẫn cứ trước sau không nói một câu nào.
Thật ra Đào thị cũng không phải là tầng mỡ quả lớn, mà vừa hay hạng mục này rất tốt nếu có được thì trong tương lai Đào thị sẽ có mười năm vinh quanh, Cố An Thành liền ăn nó mười năm, lúc này thông qua màn hình anh cũng mơ hồ cảm nhận được những người kia, so với Cố An Thành thì những cốt cán còn lại của Đào thị lại rất căng thẳng.
Cuối cùng bốn người cũng thông qua, chỉ có một người tuyển chọn bỏ quyền, hiệp ước liền thành lập, Đào Chí Thắng thuận tiện mời Cố An Thành tham gia cuộc họp cổ đông vào tuần sau, hiệp ước đã định chỉ là bước thứ nhất, trực tiếp đối mặt với Đào thị mới là cuộc chiến thật sự.
Cố An Thành chưa nói thẳng ra có tham gia hay không, chờ Đào Chí Thắng trở về cùng anh ký hợp đồng dự thảo, Cố An Thành mới mở miệng:"Bản hợp đồng gốc cháu sẽ nhờ chú của cháu cho người đưa qua."
"Đương nhiên tôi sẽ đổi." Đào Chí Thắng nhân nhương tiểu bối này chứ cũng chẳng còn cách nào khác
Cố An Thành ung dung thong thả nhắc lên Mạc Hân Nhiên:"Ngày khác cháu sẽ mời chú và dì một bữa cơm, chú nhất định phải dẫn Đào Dận đến cùng với "Vợ tương lai" của cậu ta đi cùng đấy."
"Tôi sợ là tôi có việc bận không đi được." Đào Chí Thắng có được hợp đồng trong tay liền muốn quỵt nợ, vừa rồi còn chẳng nói gì:"Lứa trẻ các cháu cứ chơi được thì chơi, cứ tìm thời gian mà tụ tập đi."
Cố An Thành gật đầu:"Vậy chúng cháu sẽ tự gặp mặt riêng vậy, cũng e rằng chú phải kéo dài thời gian của cuộc họp cổ đông rồi, đến tháng sáu thì cháu mới có thể dành thời gian tham gia được."
Đào Chí Thắng ngây người nhưng cũng không phải là một người quá ngốc, ông ta nhanh chóng nhận ra vị cổ đông chưa từng lộ diện kia hoặc là Cố An Thành hoặc là chú của cậu ta sao?
Không trách... Cũng không trách Cố An Thành vẫn luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy, làm cổ đông lớn nhất thì có tư cách này, mà sau khi ký hợp đồng nào xong người nay cũng chẳng có tổn thất gì, ngược lại còn cố tình xem ông ta làm trò hồi lâu nữa.
"Cố thiếu, cậu thực sự là... Khiến người khác bội phục." Đào Chí Thắng cũng không biết đánh giá như thế nào mới tối, đúng là hậu sinh khả úy, không hổ danh là cháu trai của Thường Húc Khôn, cậu ta cần phải mang họ Thường.
"Chú, ngày mai bữa tiệc sẽ do cháu làm chủ, mời ngài cùng dì đến ăn tối được chứ?" Đương nhiên Cố An Thành phải đem Mạc Hân Nhiên ra trước mắt bọn họ, phải làm cho bọn họ thấy đừng ỷ người ta không có bối cảnh mà ép bức quá đáng, Đào Dận có đáng giá để Mạc Hân Nhiên trả giá hay không thì điều này anh chưa nói đến, nhưng Cố An Thành muốn không để người mình muốn bảo vệ để người khác vượt mặt được.
Đương nhiên Đào Chí Thắng khoong dám từ chối, chỉ mới bối cảnh của Cố An Thành thôi mà ông ta đã không đụng vào được rồi, hiện tại còn muốn dúng tiền của người ta, hay là trước nhất cũng đừng tính toán đến cậu giáo viên kia thì tốt hơn.