Trên đường đi Mạc Hân Nhiên vẫn luôn không nói gì, cho đến khi quay về nhà trọ mới khóc lên thành tiếng, Trần Viễn cũng đoán được anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, ngay cả chính cậu cũng đang suy nghĩ làm sao có thể chịu đựng được một tên xấu xa như Đào Dận đây.
"Chắc chắn lúc này Mạc lão sư cảm thấy rất khó chịu, để anh ta ở một mình không sao chứ?" Trần Viễn ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, tay vẫn nắm chặt vạt áo của Cố An Thành.
"Cậu đối với Mạc lão sư hình như quan tâm hơi nhiều nhỉ?" Cố An Thành cũng không phải là ghen, mà là do Trần Viễn bày tỏ thái độ rất cương quyết với việc này rất muốn giúp đỡ Mạc Hân Nhiên, hai người này cũng chỉ mới gặp nhau mấy lần thôi mà.
Cũng không phải loại bạn tri kỉ hay bạn tốt gì...
"Tớ không biết..." Lúc nghĩ đến chuyện này thì Trần Viễn lại cảm thấy chua xót:"Có lẽ là do tớ cảm thấy Mạc lão sư quá đáng thương..."
"Nên giúp thì nhất định sẽ giúp, cậu cũng không cần cảm thấy khó chịu." Cố An Thành nhìn dáng vẻ của Trần Viễn oan ức như vậy, thật giống như người bị bắt nạt lần này là cậu vậy, không nhịn được mà xoa mặt cậu một chút:"Vợ đừng khóc nữa."
Thật ra Trần Viễn chỉ có cảm giác đồng cảm quá mạnh mẽ mà thôi, cậu có thể hiểu được khi Mạc Hân Nhiên ở bên một người như Đào Dận đã phải nhận rất nhiều lời chỉ trích và dèm pha, nhưng chuyện này cũng chẳng thể trách ai, bây giờ Đào Dận vẫn chưa có năng lực gì cả nên đẩy người mình yêu lên đầu sóng ngọt gió, Mạc Hân Nhiên chưa bao giờ trải qua những thủ đoạn dơ bẩn của một đại gia tộc như vậy nên kết quả đương nhiên rất thảm rồi.
Đây đều là những chuyện bọn họ đã lường trước, còn những chuyện chưa nghĩ đến thì...
Cảm thấy muốn bảo vệ Mạc Hân Nhiên cũng là chuyện bình thường, nhưng Trần Viễn cũng không phải là người có tính cách chủ động như vậy, cho nên khi Cố An Thành nhận ra thì mới ngạc nhiên như vậy: "Cậu đừng nhìn dáng vẻ yếu đuối của Mạc lão sư như vậy mà nghỉ anh ta dễ dàng bị ức hiếp, nếu vậy thì căn bản anh ta đã không về nước rồi."
"Vậy cậu nói xem nếu như là tớ, thì có phải tớ sẽ trực tiếp bị bố cậu hù chết luôn không?" Trần Viễn đắm chìm trong những giả thuyết này không có cách nào thoát ra được.
Cố An Thành cười khúc khích một tiếng:"Có lẽ cậu chưa hiểu rõ lắm về đồng chí Cố rồi."
"Cảm giác bố cậu rất uy nghiêm..."
"Thật ra..." Cố An Thành cảm thấy có lẽ bố đã mơ hồ nhận ra mối quan hệ của bọn họ rồi, chỉ là không nói toạc ra mà thôi, thế nhưng anh nghĩ trước tiên không nên nói cho Trần Viễn biết lúc này cậu đã rất sốt sắng rồi, nếu như biết được chắc mất ngủ luôn quá.
"Thật ra cái gì?"
"Thật ra nếu bố tớ có phát hiện đi chăng nữa, thì ông ấy cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn nào giống Đào Chí Thắng đâu." Cố An Thành nhân lúc đèn đỏ sờ lên bàn tay mềm mại của vợ mình:"Bố sẽ chọn cách trực tiếp nói chuyện với cậu, phân tích lời nói của cậu nếu như bố cảm thấy cậu không đến với tới vì ý đồ riêng gì, vậy chắc chắn lúc đó ông ấy sẽ đưa chúng ta đến bác sĩ tâm lý."
"Bác sĩ tâm lý?" Trần Viễn không biết chuyện này có liên quan gì đến bác sĩ tâm lý.
"Rất nhiều người cảm thấy đồng tính là một loại bệnh tâm lý." Cố An Thành cằm tay Trần Viễn rồi hôn một cái:"Đương nhiên, đó là loại quan niệm sai lầm."
"... An, An Thành..." Trần Viễn hơi sốt sắng:"Tớ có bệnh tâm lý hay không... Tớ thật ra... Tớ..."
Cố An Thành rất nghiêm túc phủ nhận:"Cậu không có bất cứ vấn đề tâm lý gì cả."
Trần Viễn không nhất định là người đồng tính bẩm sinh, rất có thể là do chuyện thời thơ ấu nên xu hướng tính dục của cậu mới thay đổi, khi bực bắt nạt cậu sẽ chọn cách tiêu cực nhất và thụ động nhất đó chính là trốn tránh và sản sinh một cảm giác dựa dẫm vào kẻ bắt nạt, cậu cảm thấy làm như thế sẽ làm giảm bớt thương tổn, từ góc độ tâm lý học mà nói đây là một loại bệnh tâm lý do căng thẳng, có thể Cố An Thành sẽ không phạm phải sai lầm tương tư, nếu anh đã quay về lúc này rồi thì sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.
Anh sẽ làm cho Trần Viễn của minh thật khoẻ mạnh, vui vẻ lắp đầy ánh mắt của cậu bằng niềm hy vọng, mỗi ngày đều chìm đắm trong hạnh phúc.
"Cậu lại dỗ dành tớ rồi..." Trần Viễn hơi đỏ mặt, chính cậu cũng cảm nhận được trong tâm lý của cậu có chút vấn đề, nhưng dù sao Cố An Thành cũng dỗ dành cậu nói cậu tốt như vậy, lúc này đèn giao thông đã đổi màu. Trần Viễn nhắc nhở anh:"Đèn xanh rồi."
Cố An Thành không thể làm gì khác hơn ngoài việc lái xe, cũng không phải hướng về phía nhà, anh đi thẳng một đường phóng xe một mạch đến đại lộ Tân Hải, tìm một chỗ trống rồi dừng lại
"Hả?" Trần Viễn sững sờ nhìn Cố An Thành.
Cố An Thành rất thích nhìn dáng vẻ mơ hồ này của cậu, bởi vì cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên sẽ ỷ lại vào Cố An Thành mong anh giải thích cho cậu hiểu, anh rất thích Trần Viễn nhìn mình với biểu cảm này: "Trở về quá sớm cũng không làm gì, chúng ta cùng ngắm biển một chút đi."
Trần Viễn có chút ngượng ngùng nắm lấy tay Cố An Thành:"Sao cậu lại lãng mạn như vậy..."
"Lần đầu tiên cậu nói thích tớ là ở bãi biển." Cố An Thành đem cửa xe mở ra, kéo ghế về phía sau ngã xuống để hai người nằm, Trần Viễn quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt chỉ có mình anh.
"Thật ra trong lòng tớ đã nói rằng tớ sẽ thích cậu." Trần Viễn có chút ngượng ngùng nhưng đã ở cùng Cố An Thành lâu như vậy rồi cậu cũng chưa từng nói qua điều này, thật ra cậu đã sớm thích Cố An Thành, nhưng từ lúc nào thì cậu chẳng nhớ rõ nữa, chỉ biết là mình luôn chú ý đến anh, lén lút quan sát anh, lén lút ghi nhớ đồ uống anh yêu thích, lén lút kiểm tra số đo đồng phục mà anh đặt...
"Vẫn luôn thích tớ?" Cố An Thành đùa với cậu:"Từ khi tớ mời cậu ăn điểm tâm à?"
"Không phải...Càng sớm hơn nữa..." Trần Viễn biết khi đó tính tình của Cố An Thành rất xấu không bao giờ nhìn thẳng vào cậu cả, cũng không biết anh còn nhớ hay không nữa:"Cậu có nhớ lúc cậu đến chiếm chỗ của tớ không?"
Cố An Thành không nhớ rõ cho lắm, anh chỉ nhớ lúc đó mình đã đối xử với Trần Viễn thế nào thôi, đem bảo bối nhỏ nhắn này thành đồ chơi tiêu khiến, sẽ cho người chặn cậu hù doạ cậu để tìm kiếm niềm vui, khi đó anh còn đá Trần Viễn nữa, nhưng bởi vì chuyện đã quá lâu rồi nên cũng không biết vì sao...
Nếu như khi đó Tiểu Viễn của anh đã thích anh, thì làm sao Tiểu Viễn có thể chịu đựng những việc này vậy...
Cố An Thành cảm nhận được lồng ngực của mình có chút khó chịu, anh kéo bàn tay của Trần Viễn đặt lên ngực mình để làm mình cảm thấy dễ chịu hơn: "Không nhớ rõ...Cậu nói cho tớ nghe một chút đi..."
Trái tim của Cố An Thành cảm thấy vừa đau đớn vừa chua xót, trước đây cậu kém cỏi như vậy, nhưng Tiểu Viễn vẫn thích cậu...sỡ dĩ đời trước Tiểu Viễn chờ anh như vậy, cũng không phải bởi vì sự uy hiếp của anh, cũng không phải là vì muốn anh che chở...
Trần Viễn không biết tâm tư của Cố An Thành đã trôi dạt đến nơi xa, bây giờ cậu và Cố An Thành rất thân mật, không có gì giấu nhau cả, mà chuyện yêu thầm trước đó làm người đau khổ nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại cảm thấy ngọt ngào, Trần Viễn cười híp mắt nhớ lại:"Đó là lúc năm nhất cấp hai, tớ ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, cậu đi tới đá ghế tớ, cậu nói rằng cậu thích vị trí này, ha ha lúc đó cậu trẻ con thật đấy!"
Trần Viễn cười rất vui vẻ, Cố An Thành lại cảm thấy mũi mình có chút cay, anh cắn đầu ngón tay Trần Viễn một cái, miễn cưỡng duy trì giọng nói một cách bình thường:"Cười nữa là tớ liền cắn tay cậu như cắn móng gà đấy."
Trần Viễn cười rồi trốn anh, Cố An Thành vẫn không buông tay, thẳng thắn kéo Trần Viễn đang ngồi ở ghế phó lại dịch về phía mình, không gian ở bên trong xe rất hẹp, nhưng Trần Viễn lại rất khéo léo xoay người hai lần liền ngồi vào trong lồng ngực Cố An Thành, cậu giống như một con búp bê lớn nhào vào trong lồng ngực Cố An Thành, hai người ôm chặt lấy nhau:"Sau đó tớ đã lén lút nhìn cậu, cậu cũng không phát hiện, tớ biết cậu thích đồ uống có ga là loại rất lạnh, thích mặc áo T-shirt, thích giày bóng rổ, có một lần cậu quên đóng tủ giày nên tớ đã lén lút mở nó ra nhìn kích cỡ giày của cậu, có hơi thối một chút..."
Trần Viễn vui mừng khôn xiết, cười như một con chuột nhỏ kêu chít chít, mắt của Cố An Thành lại đỏ lên, chỉ có thể ôm bảo bối của mình vào trong lồng ngực:"Mau thành thật đi, cậu đã làm chuyện gì xấu xa đúng không."
"Không làm gì cả... Chỉ dám lén lút nhìn cậu..." Trần Viễn cọ mặt mình vào lồng ngực của Cố An Thành: "Lá gan của tớ rất nhỏ cậu không biết sao?"
"Biết chứ... Đụng vào sẽ khóc ngay, giọng khi nói chuyện mà lớn một chút là có thể doạ cậu khóc..." Cố An Thành nhắm mắt lại, hai tay ôm Trần Viễn rồi siết chặt lại:"Tớ đối xử với cậu như vậy, mà cậu còn thích tớ làm gì..."
"Thích không thể nói hết là hết được, tớ cũng không biết tại sao cậu lại bắt nạt tớ, rất nhiều lần tớ muốn hỏi lại không dám hỏi, sao cậu lại bắt nạt tớ vậy?" Trần Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố An Thành: "Có phải cậu cố ý không?"
"Tại sao tớ phải cố ý?" Cố An Thành cũng không tại sao lúc đầu mình lại trêu chọc Trần Viễn, Trần Viễn là một người chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, vừa nhát gan vừa kỳ lạ, tan học cũng chẳng đi dạo ở bên ngoài, sao anh lại chú ý đến Trần Viễn nhỉ?
Anh cũng chẳng nhớ, anh chỉ nhớ dáng vẻ của Trần Viễn khi bị anh doạ khóc, nhỏ bé như vậy, không biết lấy đâu ra mà nhiều nước mắt như thế.
"Chính là... Chính là... Cố ý chứ..." Trần Viễn xấu hổ nói
Cuối cùng Cố An Thành cũng phản ứng lại, ý của Trần Viễn là bởi vì anh đã để ý cậu mới cố gắng gây sự chú ý với đối phương, khả năng này quả thật cũng không nhỏ, Cố An Thành nhéo cái mũi nhỏ của Trần Viễn:"Không sai, tớ đây ấu trĩ, nhất định là cố ý bắt nạt cậu vì thích cậu đấy."
"Thật sao?" Hai mắt Trần Viễn sáng lên: "Cậu nói thật không?"
Trong lòng của Cố An Thành tràn đầy sự áy náy với bảo bối của mình, đương sẽ dỗ dành cậu:"Là như vậy đấy, cũng may cuối cùng tớ cũng suy nghĩ thông suốt, nếu tớ cứ bắt nạt cậu hoài thì có phải sẽ có ngày cậu đánh tớ thành đầu heo? Đúng hay không?"
Hai mắt của Trần Viễn mừng rỡ đến mức híp lại: "Còn lâu mới vậy..."
Gió biển thổi vào từ cửa xe thổi vào, thổi đi sự hanh nóng vào cuối thu, chỉ còn lại trái tim của hai người đang tựa sát vào nhau rất ấm áp