Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 82




"..." Thường Linh giật mình, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên, Cố An Thành thấy phản ứng của bà ấy lớn như vậy, anh cũng biết mình chỉ có thể tự cứu vãn tình thế này mà thôi, nên nói: "Không có, mẹ đang nói giỡn đấy."

"Con không muốn nói với bố chuyện yêu đương, nếu con tò mò, ba dẫn con..." Suy nghĩ của Cố Vĩ Đông vẫn không thay đổi, Cố An Thành có thể đoán được ông ấy muốn nói gì, không nằm ngoài dự đoán lại dẫn anh đi xem mắt, Cố An Thành vội vàng gấp một miếng cho ông ấy.

"Không tò mò, bây giờ còn đang thích học tập, không nghĩ đến chuyện khác." Cố An Thành nói vô cùng thành khẩn, qua chiếc tạp dề màu hồng này có thể ngửi thấy được sự "Thích học tập" thật sự.

Cố Vĩ Đông sững sờ, lập tức cười thoã mán nói: "Đúng là con trai của bố hiểu chuyện, ngay cả một chút cũng không làm bố bận tâm."

"Là... Con trai của tôi đều sắp thành tinh rồi." Thường Linh bên ngoài thì nở nụ cười nhưng bên trong thì chẳng cười được chút nào, bà lập tức bị Cố An Thành trừng mắt, sau đó chạy ra ngoài, Cố Vĩ Đông một mình rất buồn chán nên một mình đi dạo xung quanh, ông ấy đi lên trên lầu dạo một vòng, làm cho khuôn mặt nhỏ của Trần Viễn lo lắng đến mức nhíu lại.

"Không cần lo lắng, ông ấy không thấy cái gì đâu." Dù sao Cố An Thành cũng là con trai của Cố Vĩ Đông, từ nhỏ anh đã có năng lực và tư duy phản trinh sát rất mạnh những điều này đều được cha vô tình huấn luyện cho anh, hai mắt của cha anh rất nhạy, cho nên anh vì sự riêng tư của chính mình nên đã sớm học cách che giấu từ lâu, cho dù là tâm tư hay manh mối trong phòng, đều có thể che giấu một cách cẩn thận và tỉ mỉ

"Tớ vẫn còn sợ..." Trần Viễn có thể cảm nhận được Cố Vĩ Đông rất đáng sợ, trên người ông ấy mang theo một cảm giác rất khủng bố cậu chưa từng gặp loại người này bao giờ, cho nên còn không biết kia những thứ đó thật ra thuộc về khí chất của cấp trên mà thôi, Cố An Thành lại làm thêm một nồi canh, vừa bỏ bí đao vào nồi vừa gọi Trần Viễn đến trước mặt anh.

Trần Viễn nghiêng người để cho Cố Ann Thành ôm mình vào trong lồng ngực: "Không sợ, chúng ta không nói cho ông ấy không phải là do sợ sệt, mà là để tránh phiền phức."

"Cậu nói xem, lỡ như... Tớ nói là lỡ như..." Trần Viễn dựa vào trong lồng ngực Cố An Thành, nghiêng đầu nhìn anh: "Ông ấy biết thì sẽ như thế nào?"

"Không sao cả, nếu như ông ấy có biết, liền đổi thành tớ đến nhìn thái độ của ông ấy." Cố An Thành cúi đầu hôn lên trán của Trần Viễn một cái: "Nhìn xem ông ấy có hài lòng với bảo bối của tớ hay không, nếu như không tốt thì chúng ta cứ khai trừ ông ấy ra hộ khẩu nhà mình là được rồi."

Trần Viễn không nhịn được cười: "Cậu đúng là hư mà."

"Cả đời này tớ nguyện ý làm người xấu, chỉ cần bảo vệ cậu tốt là được." Cố An Thành vốn cũng chẳng quan tâm đến việc người khác đánh giá nhân cách mình như thế nào, rất nhiều người bởi vì gia thế của anh cao hơn họ mà khinh thường anh, anh không để ở trong lòng, cũng có những người ghen tị với anh nên lén ở sau lưng anh chửi anh, thậm chí còn khiêu khích anh đánh nhau nữa nhưng Cố An Thành cũng không có để tâm quá nhiều, thật ra so với những chuyện khác thứ mà anh quan tâm nhất cả hai đời này chỉ có "Trần Viễn" mà thôi.

Chuyện này đúng là rất thần kỳ, nhân sinh cô độc thường xuyên đẩy con người vào trạng thái mơ hồ, có người cả một đời đều vì một người mà tiến lên, có người thì lại may mắn gặp nửa kia, đương nhiên hai người rất hợp với nhau, đó là loại cảm giác rất tuyệt vời khó mà hình dung được.

Cố An Thành để muỗng canh xuống, ôm Trần Viễn trong lồng ngực rồi đi lấy cà chua trong tủ lạnh ra, dáng vẻ dính chặt nhau của hai người bây giờ cứ xoay vòng vòng liên tục, đã chọc cho Trần Viễn nhịn không được mà bật cười, Cố An Thành cũng quan tâm đến chuyện nấu cơm nữa mà ôm Trần Viễn vừa ngâng nga một bài hát, hai người tại không gian rộng rãi của phòng bếp đã nhảy một điệu Valse.

Lúc này, trong ánh mắt của Trần Viễn chỉ còn lại một mình Cố An Thành.

Trên thế giới này, cũng sẽ không bao giờ có một người nào có thể tốt như Cố An Thành...

"Một chút nữa là bị bố cậu nhìn thấy đấy..." Trần Viễn nhỏ giọng nói, mặc dù nói như vậy nhưng cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cố An Thành vẫn ngân nga một bài hát như cũ, đem Trần Viễn bế lên rôi xoay người đến cửa, liền thấy Thường Linh có tật giật mình mà đứng canh cửa cho bọn họ, nhìn thấy bọn họ liền quơ tay: "Không có chuyện gì đâu, mẹ canh cho hai đứa."

Trần Viễn đỏ mặt vỗ vỗ Cố An Thành, Cố An Thành không thể làm gì khác hơn ngoaài việc buông cậu ra, nghiêm túc quay lại nhìn nồi canh của mình: "Thật ra cũng không cần phải sốt sắng như vậy, cứ cho ông ấy biết là được..."

Thường Linh vội vàng phản bác lại: "Cho ông ấy biết rồi không nhịn được mà lải nhải liên tục, mẹ về nước mới được hai ngày mà cứ liên tục nghe ông ấy dạy dỗ mấy cái tư tưởng đạo đức đó, mẹ không muốn!"

"Mẹ, môn tư tưởng và đạo đức là môn dành cho học sinh tiểu học..."

"Mẹ không quản, ngược lại hai đứa phải chịu đựng cho mẹ, đợi cơm nước xong liền cho ông ấy đi ngay." Thường Linh mới không quan tâm đến điều đó, liền hé cửa ra một chút để nhìn ra bên ngoài, thấy ông ấy vẫn còn đang đi dạo ở lầu hai: "Ông ấy làm gì mà nhìn ở trên lầu hai lâu như vậy?"

"Mẹ đừng nghi thần nghi quỷ nữa, canh cũng nấu xong rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi." Cố An Thành không nhịn được mà nhắc bà ấy một chút, tính cách tự nhiên của mẹ anh là như này sao? Làm sao mà không giống chút nào so với trí nhớ của anh hết vậy...

Bữa tối cũng không có không khí giương cung bạt kiếm như dự đoán, thật ra ăn một bữa cơm ngon cũng rất đơn giản, bốn người ăn cơm xong liền cùng nhau nói chuyện và xem TV, Cố Vĩ Đông rời đi rất muộn, lúc đi còn để Cố An Thành đưa ông ấy ra khỏi nhà.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tiễn ông ấy đi nhưng Cố An Thành cũng không có cảm thấy gì cả, khi Cố An Thành đưa ông ấy đến nơi đỗ xe, Cố Vĩ Đông mới mở miệng: "Có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với boó."

"Con không có chuyện gì phiền lòng cả." Cố An Thành cũng không phải là Cố An Thành mười bảy tuổi kia nữa, cái con người Cố An Thành sống một mình không học được cách hoà hợp với người khác đã đi rất xa rồi, khi đó mỗi lần anh gặp Cố Vĩ Đông thì hai người đều kết thúc bằng sự cãi nhau, nếu như lúc đó Cố Vĩ Đông nói với anh như vậy, thì anh nhất định sẽ nói "Chuyện không liên quan tới ông."

Từ trước đến nay trong đầu anh có một ngọn lửa rất nóng, anh bài xích Cố Vĩ Đông, e rằng trong tiềm thức của anh đều cho rằng cũng là do sự oán giận của ông ấy mới làm cho gia đình tan vỡ, có thể Cố An Thành sẽ không thừa nhận, anh không thừa nhận rằng sống một mình như vậy cũng chẳng vui chút nào, khi đó ông Lục đã nói với anh điều gì đó, trong ký ức của Cố An Thành chưa bao giờ quên câu nói ấy—— không phải cô độc lựa chọn cháu, mà là do cháu chọn cô độc.

Thì ra những người ở bên cạnh trong trí nhớ của anh cũng không lạnh lùng như anh nghĩ, còn bố anh cũng chỉ là một người bố vụng về mà thôi.

"Bây giờ tỷ lệ tội phạm vị thành niên đang rất cao, con không được đi theo người khác đánh nhau, nếu con còn không biết nặng nhẹ như vậy..." Cố Vĩ Đông cũng không biết làm sao, ông ấy cũng rất muốn nói chuyện với con mình nhiều hơn.

Cố An Thành hiểu rõ liền gật đầu: "Rất lâu rồi con không có đánh nhau, để con lái xe đưa bố trở về."

Nếu không phải lo lắng Thường Linh và Trần Viễn ngủ không ngon giấc thì Cố An Thành cũng muốn để bố ngủ lại đậy, nhưng nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, kỹ năng lái xe của Cố An Thành rất vững vàng làm cho Cố Vĩ Đông không khỏi bất ngờ: "Con trai của bố đúng là một thiên tài, đây không phải là mới thi lấy bằng lái xe xong sao, lái xe còn vững vàng hơn lão tử nữa."

"Đó là do thói quen xấu hay lái xe cảnh sát của bố thôi." Cố An Thành còn nhớ bố của anh đã bị cảnh sát giao thông chặn lại khi đang lái xe, ông ấy còn lừa họ rằng mình đang đi bắt tội phạm, thật đúng là.

"Thoáng một cái mà con đã lên cấp ba rồi, có chuyện khó khăn thì có thể thương lượng với bố, nếu không thì cứ tìm cậu của con, đừng có mà chịu đựng một mình nữa." Cố Vĩ Đông không nhớ rõ hồi cấp ba bản thân mình như thế nào, hình như lúc đó tính cách ông ấy rất nghiêm túc, vừa tốt nghiệp cấp ba xong liền thi vào trường quân đội, là một người ngay cả một đối thủ cũng không có, xứng danh là một Tam Lang liều mạng.

Từ nhỏ đến lớn con trai của ông chỉ đánh nhau nhiều một chút mà thôi, tuy rằng bị gọi đến trường học quá nhiều, có thể là do cảm thấy kiêu ngạo về con trai mình, ông ấy ngoài miệng thì mắng mỏ nhưng trong tâm thì lại rất đắc ý.

Chắc ông ấy cũng đã chấp nhận rằng mình là một người bố có tật xấu trong ngoài không đồng nhất tý nào.

Cố An Thành trả lời lại rồi cùng ông nói chuyện một lúc, sau khi đưa Cố Vĩ Đông trở về nhà xong thì anh liền đón xe về nhà, khi vào trong nhà thì thấy một lớn một nhỏ đang chờ anh.

Thường Linh lo lắng, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra không? Lão già kia sao lại để con đưa ông ấy về? Có phải ông ấy đã nhìn ra điều gì rồi không?"

"Bố, bố bố... Đã nói gì với cậu sao?" Trần Viễn cũng cùng hỏi với bà, đương nhiên không nhịn được mà lo lắng muốn hỏng luôn rồi.

Cố An Thành không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, dẫn hai người họ trở lại phòng khách ngồi: "Hai người nghĩ quá nhiều rồi, bố chỉ là một người nói nhiều thích tìm người khác nói chuyện mà thôi."

"Vậy ông ấy sớm không nói muộn không nói, mà nhất định phải chọn lúc này nói sao?" Tuy rằng Thường Linh đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng vẫn không phục: "Là do ông ấy bận quá nhiều việc, lúc mẹ sinh con ra thì bận làm nhiệm vụ, khi trở về thì con đã một tháng tuổi rồi, loại bố giống như vậy không cần cũng được."

Trần Viễn kéo kéo vạt áo của Thường Linh: "Vẫn phải cần..."

"Đúng, mẹ cứ nói như vậy đấy." Cuối cùng Thường Linh cũng tỉnh táo hơn một chút: "Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu ông ấy dám uy hiếp con rời khỏi Trần Viễn thì mẹ khai chiến với ông ấy!"

"Mẹ, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi." Cố An Thành dỗ dành mẹ và vợ xong, sau đó ôm Trần Viễn vào lòng rồi ngồi xuống, hai người hôn nhẹ rồi kề tai nói to nói nhỏ, thể là buổi tối làm hai người căng thẳng, cứ như mà kết thúc như một vở kịch