Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 81




Rất nhanh Thường Linh cũng bay về để tham dự lễ cưới của bạn, bà ấy còn dẫn theo Trần Viễn đi khoe một vòng, nói đây là đứa con trai thứ hai của mình, tất cả mọi người đều cho rằng đây là đứa con trai của bà ấy với người chồng hiện tại nên cũng không cảm thấy có bất cứ chuyện gì kì lạ mà dẫn cậu đi ăn những món ngon.

Mà Trần Viễn cũng không còn câu nệ như trước nữa, cậu của bây giờ cũng không giống như lúc trước gặp ai cũng sợ hãi, hơn nữa những người bạn tốt của Thường Linh đều đã gặp cậu trước rồi, đều biết thật ra cậu là con dâu của Thường Linh nên cũng rất hài lòng với cậu về mặt thái độ thì càng nhiệt tình chăm sóc cậu hơn, còn muốn làm mẹ đỡ đầu của cậu, điều này làm cho Trần Viễn thật sự cảm thấy có chút không tiện, nhìn từ góc độ này, Trần Viễn khá có tốt chất trở thành một sát thủ phụ nữ.

Sau khi tham dự buổi lễ xong, Thường Linh sợ Trần Viễn cảm thấy mệt nên liền không tham dự buổi tiệc nữa, hai người cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm, Thường Linh chọn cho Trần Viễn mấy bộ quần áo rồi mua cho mình mấy đôi dép lê, hai người tản bộ vui vẻ nhưng không ngờ đụng phải Cố Vĩ Đông.

Cố Vĩ Đông xuất hiện ở trung tâm thương mại này là vì công việc, đã lâu lắm rồi ông ấy không thấy Thường Linh, hai người bất ngờ chặm mặt nhau như vậy cũng cảm thấy lúng túng, cục trưởng Cố mở miệng trước: "Bà đã về rồi sao?"

"Trở về có chút việc." Thường Linh vẫn luôn giữ nụ cười trên môi: "Ông vẫn tốt nhỉ?"

"Như cũ, vẫn bận rộn như vậy." Lúc này Cố Vĩ Đông mới nhận ra người đứng bên cạn Thường Linh có chút quen mắt, trí nhớ của cục trưởng Cố khá tốt nên rất nhanh ông ấy đã nhớ ra đứa nhỏ này tên là Trần Viễn, học cùng trường với Cố An Thành, quan hệ của hai đứa còn rất tốt:"Đây là Trần Viễn sao?"

"Xin chào chú." Trần Viễn gần đây bởi vì chuyện bố của Đào Dận ép Mạc Hân Nhiên nên cảm thấy mấy nhân vật "người bố" này rất có cảm giác khủng bố, sau đó liền gặp được Cố Vĩ Đông, cậu cảm thấy có chút khẩn trương căn bản không dám đối diện với Cố Vĩ Đông.

Cũng may Cố Vĩ Đông cũng nhớ đây là một đứa trẻ nhát gan nên cũng không nghi ngờ quá nhiều mà hỏi Thường Linh: "Sao bà lại đi cùng cậu nhóc này?"

"Đứa nhỏ này có tính cách rất tốt, tôi rất thích nên nhận làm con nuôi." Thường Linh nhanh chóng đưa cậu vào nhà mình luôn.

Cố Vĩ Đông cũng không có ý kiến gì, mối quan hệ của hai người khi kết hôn cũng rất hoà hợp, nhưng Cố Vĩ Đông lại là người nghiện công việc không hiểu rõ sự lãng mạn và tình cảm vợ chồng nên cuối cùng dẫn đến việc hôn nhân của hai người tan vỡ, cũng may hai người cũng chia tay trong hoà bình, thoáng một cái đã nhiều năm không gặp như vậy, con trai chung của họ đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, Cố Vĩ Đông có chút thổn thức có lẽ là do già rồi nên thỉnh thoảng lại nhớ về cảm giác cùng nhau quây quần như một gia đình nên ông ấy đã đề nghị: "Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi, tôi sẽ gọi cả An Thành nữa."

"Ông bận rộn như vậy, như vậy sẽ làm chậm trễ công việc của ông." Thường Linh cũng thật sự không có oán giận gì ông ấy, mà bà ấy đang cố gắng hết sức ngăn lão già này đến gần bọn họ để cho ông ấy khỏi nhìn ra điều gì khác lạ rồi gây trở ngại.

Nếu những người đã từng tiếp xúc với Cố Vĩ Đồng, đều sẽ biết về sự cứng đầu của ông ấy, đây là một người rất nghiêm khắc rất thích thay người khác quyết định mọi chuyện, nếu như để ông ấy biết được chuyện của Trần Viễn và Cố An Thành, chắc chắn sẽ không tránh được mà gặp phải một trận phong ba lớn.

Mà cục trưởng Cố lại chẳng bỏ vào tai sự khách sáo này của Thường Linh, Cố Vĩ Đông tự mình quyết định luôn: "Đúng rồi, chúng ta vẫn nên đến chỗ của An Thành đi, ở nhà thì sẽ thoải mái hơn."

Thường Linh, Trần Viễn, "..."

Chúng tôi không có mời ông! Cũng không có đồng ý!!

Nhưng mà cũng không có tác dụng gì, ngày hôm sau Cố Vĩ Đồng liền "Đúng hẹn" đi tới chỗ của Cố An Thành, mối quan hệ của Cố An Thành và bố của anh đã hoà hoãn từ lâu, hai người chào hỏi, Cố An Thành liền giống như bình thường mà đi vào phòng bếp.

Trần Viễn hận không thể tránh khỏi nơi này, nhưng lại làm cho Cố Vĩ Đông gọi lại:"Cái kia tiểu Trần Viễn, cháu đến nói chuyện với chú một lúc."

Trần Viễn khóc thầm ở trong lòng, đáng thương trông mong nhìn về phía Thường Linh, Thường Linh không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhanh chóng ngồi xuống giữa hai người:"Chúng ta vẫn nên xem ti vi đi."

Thường Linh cầm điều khiển từ xa rồi mở TV lên, quả nhiên Cố Vĩ Đông đã bị bà ấy dời đi sự chú ý, nhưng trên ti vi chính là một chương trình giáo dục cho những đứa trẻ đang ở tuổi vị thành niên:"... Những năm gần đây tình hình yêu sớm khi còn đi học vẫn khá nghiêm trọng, tâm sinh lý của nhóm thanh thiếu niên vẫn chưa phát triển hết hoàn toàn, rất nhiều bậc trưởng bối có tư tưởng truyền thống, theo thói quen mà bỏ qua chuyện giáo dục đến vấn đề tình dục, do đó dẫn đến chuyện trong quá trình trưởng thành các thanh thiếu niên thiếu kiến thức và tâm lý vững vàng, trực tiếp tạo thành lòng hiếu kỳ đối với một số người rồi chủ động ăn trái cầm, thậm chí là cùng với người cùng giới tiền hành..."

Thường Linh nhanh chóng thay đổi kênh, Cố Vĩ Đông không hài lòng: "Bà mau bấm lại kênh đó đi, tôi xem một chút coi thử có chuyện gì xảy ra."

"Cái này thì có gì hay để xem đâu, con trai ông cũng đã lớn rồi." Thường Linh đem dùng điều khiển TV chuyển qua kênh phim tình cảm:"Tôi muốn xem phim truyền hình một chút."

Cố Vĩ Đông cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cùng Thường Linh xem phim truyền hình, nội dung của bộ phim này cũng vô cùng cẩu huyết, nữ chính giả nam tiến vào trong trường nam sinh, cô vô tình té ngã vào người nam chính sau đó họ vô tình trao nhau nụ hôn, nam chính liền nhận ra nụ hôn của người này rất ngọt ngào, cho nên đều chặn nữ chính ở bên trong sân trường muốn nữ chính hôn"Anh".

Thường Linh nhìn Trần Viễn ngồi bên cạnh một chút, Trần Viễn vô tội nhìn lại bà ấy, Thường Linh dùng ánh mắt hỏi cậu: Chuyện này làm sao đây?

Trần Viễn nhìn điều khiển từ xa ở trong tay bà muốn chúng, ý muốn nói lại chuyển thêm một kênh khác.

Thường Linh không biết làm như thế nào, Cố Vĩ Đông lên tiếng:"Phim truyền hình ngày nay đúng là ngày càng trở nên vớ vẩn, có lẽ là do điều này mà tạo nên tội phạm."

"Đúng đúng, không dễ xem chút nào." Thường Linh nhanh chóng nhân cơ hội thay đổi một kênh khác, lúc này thì tốt rồi là một chương trình giải trí:"Chương trình này rất nổi tiếng, lúc tôi ở Mỹ cũng hay xem."

Vì đổi đề tài khác, Thường Linh hiếm tìm được một cơ hội nào để nói, có trời mới biết đột nhiên bà ấy có cảm giác giống như mình đang bị hỏi cung, mà Trần Viễn ngồi bên cạnh bà ấy giống như đứng trên đống lửa như ngồi đống than, chỉ sợ Cố Vĩ đông lại nhìn ra điều gì, muốn Cố An Thành nói cho ông ấy biết tại đây —— thì có phải bọn họ đã giấu đầu lòi đuôi rồi không?

"Loại này chương trình giải trí này đúng là quay một cách mù quáng, nhìn mấy đứa trẻ ngoan ngoãn kia, nhất định phải hợp tác với nhau thành một đôi vợ chồng để kiếm tiền, cũng không biết bây giờ đang diễn ra chuyện gì nữa, đúng là dạy hư mấy đứa nhỏ mà." Cố Vĩ Đông lại tiếp tục mắng, Trần Viễn lại âm thầm sợ hết hồn, Thường Linh cười khàn ha ha hai tiếng, sau đó đưa cho Trần Viễn một quả chuối:"Tiểu Viễn, ăn chuối đi."

"Đúng rồi, sao An Thành còn chưa xuất ngoại nữa, không phải bà nói lên cấp ba liền cho thằng bé đi sao?" Lúc này cục trưởng Cố mới nhớ ra vấn đề tiền đồ của con trai mình:"Mau cho thằng bé ra nước ngoài học đi, học xong trở về rồi muốn làm gì thì làm."

"Ha ha, được, tôi sẽ làm." Từ xưa đến nay Thường Linh chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi như vậy, nếu không phải biết rõ Cố Vĩ Đông là một người khó tỉnh thì bà cứ trực tiếp nói thẳng là được rồi.

Bỗng nhiên bà ấy cảm thấy nhớ đến Lục tiên sinh nhà mình, bà ấy nói chuyện gì thì cũng đều đồng ý cả.

Đây chính là cái vấn đề gọi là giá trị quan, chỉ có khi cùng chung quan điểm thì mới có thể sống chung với nhau được thôi...

Thường Linh lôi kéo Trần Viễn đang ngồi cứng ngắc như một khúc gỗ đứng lên:"Chúng tôi đi đến nhà bếp làm trợ thủ cho An Thành đây, ông cứ ngồi đó tự xem TV đi."

Cố Vĩ Đông cũng biết tám phần là do mình vô vị, nói chuyện cũng nhàm chán không ai muốn nghe, liền gật đầu để bọn họ đi vào bếp.

Hai người Trần Viễn và Thường Linh cùng nhau tiến vào nhà bếp, sau đó đều nhìn đối phương rồi thở phào nhẹ nhõm, Cố An Thành đang xào rau nhìn thấy dáng vẻ của bọn như vậy liền không nhịn được mà bật cười: "Bố tra hỏi hai người sao?"

"Mấy chương trình trên TV hôm nay đều điên rồ thật đấy." Thường Linh không nhịn được mà oán giận, càng sợ cái gì thì cái đó lại xuất hiện:"Hai mẹ con chúng ta đều lấy tinh thần chống trinh sát khi đối phó với gián điệp Nhật Bản thì mới có thể chống đỡ được đến bây giờ đấy."

"..." Cố An Thành rắc một ít muối vào rau xào trong chảo

Trần Viễn đến gần ngửi một cái:"Thơm quá."

"Vậy cho cậu nếm thử trước một miếng." Cố An Thành gắp một miếng nấm hương mà Trần Viễn thích lên rồi dịu dàng thổi:"Cẩn thận nóng."

Trần Viễn cắn vào một miếng ăn rất ngon, Thường Linh cũng đi tới há miệng ra, dùng ánh mắt thị uy ra hiệu cho con trai mình.

Cố An Thành thấy mẹ của mình có chút mệt tâm liền gấp một miếng đút cho bà ấy:"Mẹ, mẹ là người trưởng thành rồi đấy."

"Làm sao? Tên tiểu tử nhà con có vợ quên mất mẹ rồi đúng không?" Thường Linh mắng con mình giống như một đứa nít ranh to xác, bây giờ lại làm một bão mẫu toàn năng có thể chăm sóc được người khác luôn rồi.

Bà ấy còn muốn cười trêu chọc con mình thêm vài câu, liền nghe Cố Vĩ Đông đứng ở phía sau bà ấy nghi ngờ hỏi: "An Thành có bạn gái rồi sao?"