Trần Viễn làm sao cũng không thể nghĩ đến Mạc Hân Nhiên lại có dáng vẻ giống như mình đang nhìn thấy trước mặt.
Một người đẹp nhưng thoạt nhìn lại gầy gò ốm yếu, tuy nhìn có chút yếu đuối nhưng ánh mắt dịu dàng làm người khác say đắm.
Mạc Hân Nhiên rót cho hai người ly nước: "Tôi thay tiểu Dận xin lỗi hai người trước, hai người đừng để chuyện này trong lòng."
Trần Viễn thực sự không thể lấy cái người khiến ai gặp cũng sinh hảo cảm như người trước mặt ra đặt cùng với cái tên Đào Dận kia được, đây hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau, nhưng cũng không thể nhịn được mà cảm thán vì với cái tính cách như vậy của Đào Dận thì có lẽ cũng chỉ có Mạc Hân Nhiên mới trị được cậu ta.
"Anh..." Trần Viễn có chút do dự, cậu không giỏi nói chuyện với người khác nên luôn sợ câu hỏi của mình quá đường đột.
Mạc Hân Nhiên nở nụ cười: "Cậu muốn hỏi tại sao tôi không đi tìm em ấy sao?"
"Ừm." Trần Viễn còn tưởng rằng Cố An Thành sẽ hạn chế sự tự do của Mạc Hân Hiên cho nên Đào Dận mới không từ thủ đoạn mà khiến Cố An Thành thả người ra, có lẽ là Mạc Hân Nhiên là người duy nhất ở trong dãy nhà trọ này, hơn nữa nơi này cũng chỉ là Cố An Thành cho anh ta thuê mà thôi, Cố An Thành cũng không có che giấu anh ta, thậm chí còn giúp anh ta về nước trước, cũng đã hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện.
Mạc Hân Nhiên về nước có thể nói là tác thành cho hai người bọn họ.
Nhưng tại sao Mạc Hân Nhiên lại không đi gặp Đào Dận?
"Tôi không đi tìm em ấy cũng là vì muốn tốt cho em ấy." Mạc Hân Nhiên nói đến đây thì giống như nhớ lại chuyện gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt đi, anh ta che ngực thở dốc vài lần rồi mới dừng lại, đứng lên nói: "Thật ngại quá, tôi phải đi lấy chút thuốc."
"Được." Cố An Thành cũng không ngại bởi anh biết vị giáo viên này có bệnh.
"Anh ta làm sao vậy?" Trần Viễn có chút sợ: "Anh ta sẽ không sao chứ?"
"Chỉ là bệnh hen suyễn thôi, không sao đâu." Cố An Thành tự động nghĩ đến mười năm sau nên cũng không cảm thấy bệnh hen suyễn là bệnh gì quá hiếm gặp và khó chữa cả.
"Dọa tớ một phen rồi, tớ thấy sắc mặt anh ta trắng bệch như vậy còn tưởng rằng anh ta sắp ngất xỉu đấy." Trần Viễn chưa từng thấy bệnh nào như vậy, nghe Cố An Thành nói đơn giản nên cũng cho là không có gì quan trọng.
Chỉ một lúc sau Mạc Hân Nhiên lại trở về phòng khách rồi tiếp tục đề tài mới vừa nói: "Cậu cũng biết tôi bị bố em ấy ép xuất ngoại, thậm chí ngay cả gia đình tôi cũng nhập cư ra nước ngoài nên lần này để tôi trở về cũng chỉ muốn cho tôi một khoảng thời gian nghỉ ngơi thôi."
"Kia, như vậy sao được..." Trần Viễn là người đầu tiên phản đối: "Hai người không yêu nhau sao?"
"Cậu vẫn còn nhỏ." Mạc Hân Nhiên rất có hảo cảm với đứa trẻ này, Trần Viễn rất giống anh ta hồi còn nhỏ, được che chở đến mức ngây thơ mù quáng nhưng sẽ có một ngày cũng phải đối diện với sự thật: "Tình yêu cũng cần phải có sự chúc phúc."
"Tôi sẽ chúc phúc cho hai người." Trần Viễn nói một lúc ngay cả vành mắt cũng đã đỏ lên: "Hai người có thể bỏ trốn cùng nhau."
Mạc Hân Nhiên ngây người, thoạt nhìn anh ta cũng không thể tưởng tượng được Trần Viễn là một đứa trẻ có ý tưởng táo bạo như vậy: "Vậy tiền đồ của em ấy thì làm sao bây giờ?"
"..." Trần Viễn không có cách nào phản bác được, cậu nhớ tới lời nói của chú Cố An Thành, nhớ lại Cố An Thành cũng nên nắm giữ tương lai của mình, về điểm này thì anh và Đào Dận đều giống nhau.
"Không cần đoán mò, không phải mẹ đã thừa nhận cậu là con dâu nhà chúng ta rồi sao?" Cố An Thành chỉ thấy Trần Viễn hoảng sợ như vậy là biết cậu lại bắt đầu tự doạ chính mình: "Chúng ta sẽ kết hôn và nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người rồi cùng nhau bước trên lễ đường, cậu đã hiểu chưa?"
Cố An Thành hiểu Trần Viễn vẫn rất sợ sệt bởi chuyện này cũng do anh sai rồi, lẽ ra anh không nên nói với Trần Viễn, hơn nữa bây giờ nghĩ lại cũng rất ấu trĩ, cùng với thằng nhóc chẳng có gì như Đào Dận kia phân cao thấp làm gì chứ, Cố An Thành ôm Trần Viễn: "Chồng sai rồi, sau này bất cứ chuyện gì cũng sẽ báo cáo lại, đừng tức giận nữa."
"Tớ, tớ không tức giận..." Trần Viễn cũng không nhận ra bản thân mình tức giận nhưng Cố An Thành vừa nói như vậy lại khiến cậu thực sự có cảm giác mình đang tức giận: "Tớ, tớ tức giận sao?"
"Cọng tóc cũng tức giận đến mức dựng đứng lên rồi kia." Cố An Thành trêu đùa cậu, Mạc Hân Nhiên cũng không nhịn cười được.
"Hai người như vậy tốt thật đấy." Đây là điều mà Mạc Hân Nhiên vẫn luôn ước ao, có thể nhận được sự đồng ý của mọi người trong nhà đối với anh ta mà nói là điều không thể, không chỉ là người nhà của Đào Dận mà ngay cả cha mẹ của anh ta cũng là người truyền thống, họ lớn tuổi rồi nên sức khoẻ không được tốt lắm nên ngay cả chuyện này anh ta cũng không dám đề cập đến.
Da mặt của Trần Viễn rất mỏng, ở trước mặt Mạc Hân Nhiên được Cố An Thành dỗ dành vài câu đã đỏ mặt, cậu không nhịn được mà nắm lấy tay Cố An Thành: "Đừng nói nữa, trước tiên cứ nghĩ cách cho thầy giáo Mạc đã..."
"Chuyện kế tiếp thì cứ để tôi tự lo là được rồi, hai người giúp đến đây là tôi đã thấy biết ơn lắm rồi." Mạc Hân Nhiên chân thành nói lời cảm ơn: "Có thể quen biết hai người là may mắn của tôi."
Mạc Hân Nhiên là kiểu người chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ làm cho người đối diện có cảm giác rất gần gũi, anh ta mỉm cười dịu dàng thì làm cho đối phương có cảm giác như gió xuân ấm áp, lúc bị anh ta nhìn chằm chằm thì cảm thấy giống như anh ta đang che chở bao dung, cảm nhận được đây chính là bến đỗ an toàn nhất, đây đúng là một người tuyệt vời mà.
Trần Viễn rất thích anh ta, đối với Trần Viễn - người rất khó để gần gũi với người lạ thì đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy, cậu không tự chủ được mà nắm chặt lấy tay của Cố An Thành, lại không biết nên nói cái gì, Cố An Thành thay cậu nói: "Cho dù có xuất phát điểm như thế nào đi chăng nữa thì quen biết chính là duyên phận, có thể giúp chúng tôi nhất định giúp."
"Tiểu Dận đã gây cho có các cậu không ít phiền phức rồi, hi vọng các cậu bỏ qua cho em ấy, bản chất của em ấy không xấu đâu." Mạc Hân Nhiên nói xong ngay cả bản thân cũng không nhịn được mà mỉm cười: "Thế nhưng nếu cậu ấy đã làm chút việc xấu rồi thì hai người cứ coi như cậu ấy là người xấu đi."
Trần Viễn nhìn biểu cảm khi anh ta nói chuyện thì dễ dàng nhận ra tình cảm của anh ta dành cho Đào Dận rất sâu đậm, cậu quay đầu nhìn về phía Cố An Thành, Cố An Thành ôm người vào trong lồng ngực, an ủi vỗ về: "Trước tiên cứ gặp mặt đi, những chuyện khác chờ gặp mặt rồi nói sau cũng được."
Mặc dù Mạc Hân Nhiên có muốn xa nhau thì Đào Dận làm gì dễ dàng buông tha như vậy?
Cố An Thành cảm thấy lấy cái đầu óc của tên khốn kia thì thà rằng khóc nháo thắt cổ cũng là không thể thả cho Mạc Hân Nhiên đi như vậy, vậy có phải anh có trò hay để xem rồi không?
"Tiểu Viễn, cậu đến đây." Lúc Mạc Hân Nhiên tiễn người ra cửa thì gọi Trần Viễn lại.
Trần Viễn nhìn Cố An Thành một chút, sau khi thấy anh gật đầu mới đi đến trước mặt Mạc Hân Nhiên, Mạc Hân Nhiên nói: "Cậu nên gọi tôi một tiếng thầy giáo, như vậy tôi sẽ cho cậu vài lời khuyên với tư cách là người đi trước."
"Hả?" Trần Viễn không hiểu anh ta có ý gì.
"Tôi thấy Cố An Thành rất yêu cậu, cậu có biết khi hai người ở cùng nhau thì điều quan trọng nhất là gì không?"
"Là cái gì?" Trần Viễn ngơ ngác, vừa nhìn là biết người dễ lừa gạt rồi, Mạc Hân Nhiên cực kỳ ước ao cậu có thể được bảo vệ tốt như vậy, cũng thật lòng khuyên bảo cậu.
"Là sự tin tưởng, tin tưởng là điều quan trọng nhất, cậu phải tin tưởng Cố An Thành, cũng phải tin tưởng vào chính bản thân mình." Mạc Hân Nhiên sờ cái đầu đang rối tung của Trần Viễn: "Cậu xứng đáng với một người tốt như vậy, cậu nhất định phải tin tưởng điều này."
"Có thể... Nhưng tôi..." Trần Viễn không biết nói thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp Mạc Hân Nhiên.
"Tình yêu thì không có lý do gì cả, cậu không thể tìm ra lý do tại sao cậu ta yêu cậu, giống như một đề bài vậy, sau đó cậu sẽ nhận ra tất cả mọi chuyện đều có lời giải đáp của nó." Mạc Hân Nhiên nhìn ra được sự sợ hãi của Trần Viễn, cậu là một người không có cảm giác an toàn cho nên mới dễ dàng bị mấy trò vặt của Đào Dận lừa, Mạc Hân Nhiên cảm thấy rất đau lòng cho cậu nhóc này, cũng bởi vì Trần Viễn giống như anh ta của trước đây: "Cậu không cần nghi ngờ mình đâu Trần Viễn à, cậu cũng không cần phải sợ, sợ sệt những chuyện không xảy ra sẽ làm cậu tổn thương, cũng sẽ làm tổn thương cậu ta."
Sau khi Trần Viễn và Cố An Thành về nhà cậu vẫn còn điều muốn nói với Mạc Hân Nhiên, Mạc Hân Nhiên liếc mắt một cái là có thể thấy được cậu đang sợ, anh ta biết được là do cậu viết chữ "sợ" ở trên mặt sao?
"Tắm nước nóng lại đi đừng để bị cảm lạnh, tớ đi nấu canh gừng cho cậu." Cố An Thành dỗ Trần Viễn: "Uống hết canh gừng rồi đánh chồng sau có được không?"
"An Thành..." Trần Viễn đưa tay ôm lấy anh một cái.
Cố An Thành ôm cậu, đem sự cẩn thận cùng cái ôm lấy hết dũng khí của cậu chôn vào trong lòng ngực mình: "Không thể chạy đi như vậy một lần nữa, cậu làm tớ lo lắng gần chết luôn đấy."
"Xin lỗi..." Trần Viễn chôn mặt ở trong lồng ngực Cố An Thành, tâm lý sợ hãi mất đi anh vẫn chưa thể tan đi hết: "Tớ thật sự rất thích cậu..."
"Làm nũng với chồng nào." Cố An Thành dùng cằm mình cọ vào mi tâm của Trần Viễn, rồi dẫn theo người đến ghế sô pha: "Nói đi, có chuyện gì."
"Không có chuyện gì..." Trần Viễn tựa vào trong lồng ngực mềm mại của Cố An Thành, mới đó đã cảm thấy buồn ngủ.
Cố An Thành ôm lấy người cậu: "Vậy để chồng ru cậu ngủ."
"An Thành..."
"Ừm."
"Hôm nay ra ngoài tớ đụng phải một người rất kỳ lạ." Trần Viễn nhớ tới người đàn ông mặc áo bào kia: "Lúc đó tớ đi lạc, ông ta bảo tớ đến nơi đó khi đến đó thì gặp được cậu."
Cố An Thành nhíu mày: "Người đó như thế nào?"
"Đại khái chắc khoảng năm mươi tuổi, tóc tai chải ngược ra phía sau, cười rộ lên giống như vậy..." Trần Viễn học theo cái nụ cười "hiền lành" đó.
"Lại có thêm người lạ đến gần cậu thì cậu phải cẩn thận một chút, bây giờ người xấu nhiều như vậy..."
"Không phải... Tớ không có nói người đó kỳ lạ, mà là... Lúc đầu băng qua góc phố đó tớ không nhìn thấy cậu, ông ta ở phía sau nói nhân quả gì đây, chờ tớ quay người lại thì không thấy tăm hơi đâu rồi, ngay cả đường cũng thay đổi." Trần Viễn nói xong thì cảm thấy lạnh cả người: "Cậu nói xem... Có phải tớ gặp quỷ rồi không?"
Cố An Thành mới không chuyện này: "Nếu có là quỷ thì cũng tới tìm tớ chứ cậu như thế này nó sẽ không tìm cậu đâu."
Nói xong này Cố An Thành giống như nhớ ra điều gì đó, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, anh theo bản năng hỏi: "Người kia mặc một bộ đồ trường bào sao?"
"A, đúng thế." Trần Viễn vội vàng gật đầu: "Làm sao cậu biết? Cậu biết ông ta sao?"
Cố An Thành nghiêm túc nhớ lại nhưng không nghĩ ra gì cả, chỉ cảm thấy có một hình ảnh vừa mới xuất hiện thoáng qua rồi lại biến mất làm anh cảm thấy khó chịu, anh phải hít một hơi thật sâu rồi nói: "Không quen biết."
Lúc đó tâm trạng của Trần Viễn rất rối bời lại còn chạy trong trời mưa nên cậu cảm thấy có lẽ bản thân mình nhớ nhầm nên cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Ban đêm Cố An Thành bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, anh không nhớ rõ nội dung trong mơ kia nhưng cái cảm giác hồi hộp kia vẫn còn lưu lại trong thân thể anh, điều này làm cho anh không thể nào khống chế được mà thở dốc rất kịch liệt, anh liếc mắt nhìn sang Trần Viễn đang ngủ say ở bên cạnh mới cảm thấy hơi yên lòng hơn một chút, nhưng theo bản năng lại nhìn về phía tay của mình, rõ ràng trên tay không có thứ gì nhưng lại có cảm giác dính dính thứ gì đó, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lẽ nào chuyện Trần Viễn gặp người kia và chuyện mình trọng sinh có liên quan gì đến nhau sao?
Cố An Thành không còn buồn ngủ nữa, vốn dĩ anh tưởng rằng cả đời cứ như vậy, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp theo hướng mà anh muốn nhưng sự xuất hiện của người này chắc chắn có ý nghĩa gì đó? Liệu nó có nguy hiểm gì với Tiểu Viễn hay không?
Đúng lúc Cố An Thành bị suy nghĩ này làm cho căng thẳng thì Trần Viễn đang ngủ say liền lăn vào trong lồng ngực anh rồi dễ dàng tìm được một tư thế thoải mái, đem chân gác lên người Cố An Thành, biểu cảm nghiêm trọng của Cố An Thành cũng vì hành động này của cậu mà dịu đi, anh đưa tay ôm lấy tâm can bảo bối của mình.
Không có việc gì cả, anh tuyệt đối sẽ không để cho Trần Viễn xảy ra chuyện gì.