Lễ hội nghệ thuật lần thứ nhất ngoại trừ chuyện dạo đầu kia ra thì vẫn kết thúc rất tốt đẹp.
Vì giá trị nhan sắc siêu cao cùng tính tính trầm tĩnh dịu dàng của mình mà Cận Nghiêu đã trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nữ sinh toàn trường, mà Lương Tiến thì lại bởi vì chuyện "anh dũng cứu người" mà đã trở thành hắc kỵ sĩ, hai người đã chiếm hết danh tiếng vào lễ hội nghệ thuật ngày hôm đó, ngược lại Cố An Thành rất nhàn nhã nhìn mấy nữ sinh theo đuổi họ nhiều như vậy còn bản thân mình thì đang ôm lấy Trần Viễn rồi cùng nhau ngắm phong cảnh mỗi ngày.
"Mẹ gọi điện thoại nói qua mấy ngày nữa sẽ về nước một chuyến." Trần Viễn nằm trong lồng ngực của Cố An Thành tán gẫu câu được câu không với anh, nói chuyện một lúc mới nhớ ra: "Bà ấy nói người bạn tốt của bà ấy kết hôn lần thứ hai, bà ấy về để tham gia trò vui."
"..." Cố An Thành có chút không nói nên lời, chuyện như vậy mà mẹ cũng hào phòng nói ra nữa.
"Lúc đó hai chúng ta đi đón bà ấy đi."
"Được." Với Cố An Thành thì Trần Viễn nói gì anh cũng đồng ý cả, từ trước đến giờ Trần Viễn nói cái gì là cái đó, lúc nghỉ hè Cố An Thành đã làm luôn hộ chiếu, ngay cả xe cũng có thể đi, làm một người tài xế kỳ cựu, cái anh thiếu chỉ là một cái hộ chiếu thôi.
Nhưng bây giờ hai người tan học vẫn dùng xe đạp đi như thường bởi vì Trần Viễn thích chuyện đó.
Ngày hôm nay hai người đang trên đường về thì bị một người cản lại
"Tránh ra." Cố An Thành biết sớm muộn gì Đào Dận cũng không nhịn được mà mở miệng trước, chuyện này cũng là chuyện anh sớm đoán được từ lâu nhưng lúc này thật sự làm người ta cảm thấy chán ghét.
Đào Dận đứng chắn ở giữa đường, biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp, hiển nhiên cậu ta cũng không thừa nhận mình là người bẫy Cố An Thành: "Hai chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Không rảnh." Cố An Thành ôm Trần Viễn rồi kéo cậu lên xe sau đó đạp xe rời đi. Anh không có tâm trạng lãng phí thời gian ở đây nên cũng không nói nhiều lời mà đi thẳng luôn, Đào Dận thấy Cố An Thành không chớp mắt mà làm những điều này những không thể làm gì khác hơn ngoài việc né sang một bên để tránh đường.
Trần Viễn quay đầu lại nhìn thì thấy Đào Dận vẫn đứng im tại chỗ nhìn hai người đi xa dần, trong đầu lại dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ: "Tại sao tự nhiên Đào Dận lại muốn nói chuyện với cậu? Cậu ta muốn nói gì cơ chứ?"
"Có lẽ là muốn lôi kéo tình cảm." Cố An Thành cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, anh phải tìm cơ hội để nói cho Trần Viễn biết về chuyện của giáo viên Tiểu mới được.
Mà lời còn chưa kịp nói ra thì Đào Dận lại chặn anh một lần nữa.
Trần Viễn đã để quên bình nước ở phòng học, Cố An Thành bảo Trần Viễn ở dưới lầu chờ anh còn bản thân lên lấy bình nước rồi sẽ xuống ngay, sau đó anh lại bị Đào Dận chặn lại ở trên lớp học.
"Lúc này không có Trần Viễn nên chúng ta nói chuyện chút đi." Đào Dận dường như đang rất gấp.
Cố An Thành gật đầu: "Mày rất có đầu óc nhưng rất tiếc đã dùng nhầm chỗ rồi."
"Mày nói xem tao nên làm gì bây giờ, ngay cả chuyện anh ấy bị đưa đi đâu tao cũng không biết, suy bụng ta ra bụng người, nếu Trần Viễn biến mất thì mày còn bình tĩnh như vậy được sao?" Đào Dận lộ ra nụ cười có chút khinh bỉ giống như đang âm thầm chế nhạo Cố An Thành ở trong lòng vậy, cũng giống như đang cười nhạo chính mình: "Đến lúc đó thì có lẽ mày còn điên cuồng hơn cả tao nữa."
"Đây không phải là lý do để mày lợi dụng tao." Cố An Thành cũng không thể bởi vậy mà cảm thấy Đào Dận là người tốt được, lý do của cậu ta vốn dĩ là không đúng rồi, cho dù là vì tình nhân của mình thì cậu ta cũng chẳng từ chút thủ đoạn nào cả.
Hai người cứ trì hoãn thời gian liên tục làm Trần Viễn đứng chờ ở dưới lầu có chút nóng lòng, đã một lúc rồi sao còn chưa xuống nữa?
Trần Viễn không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi lên lầu tìm anh, mà khoảng thời gian sau khi tan học thật sự rất đáng sợ, phòng học nào cũng trống rỗng, từng cái ghế một cũng tạo cho người ta một cảm giác có người đang ngồi ở trên đó, Trần Viễn ôm cặp sách bước nhanh chân hơn, vừa hoang mang vừa lo sợ đi về phía phòng học của bọn họ, đến nơi đã nghe thấy Đào Dận lớn tiếng nói: "Nếu ra tay rồi thì mày phải chịu trách nhiệm!"
"Mày cho rằng tao là ai?" Cố An Thành nắm lấy cổ tay của Đào Dận rồi hất ra: "Thằng nhãi này, tao nói cho mày biết thế nào là quy tắc, tao chính là quy tắc đó."
"Không sao chứ An Thành..." Trần Viễn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu gọi một tiếng Cố An Thành, Cố An Thành muốn quay đầu lại đã bị Đào Dận ôm lấy cổ.
Cố An Thành bị cậu ta hôn một cách mãnh liệt, tất cả mọi chuyện diễn ra làm cho anh không kịp ứng phó, Cố An Thành chỉ cảm thấy buồn nôn nên dùng vũ lực ép Đào Dận tránh xa khỏi người anh, Đào Dận lảo đảo liên tục ngã xuống bàn rồi mới đứng dậy được, vừa mới giằng co một hồi làm cho đồng phục học sinh của cậu ta trở nên xộc xệch hơn, cũng vữa hay ttạo cho cậu ta dáng vẻ giống như đang bị ức hiếp.
Trần Viễn ngây người, sững sờ nhìn Cố An Thành, Cố An Thành vội vàng giải thích: "Cậu ta cố ý làm cho cậu hiểu lầm đấy, Tiểu Viễn, chúng tớ chỉ đang nói chuyện thôi."
"Đúng, không có gì..." Vành mắt của Đào Dận đỏ lên giống như không thể nói hết oan ức của mình:"Chúng tôi không có gì cả..."
Cậu ta càng nói như vậy thì lại càng giống như đã có chuyện gì đó diễn ra, cặp sách trong tay Trần Viễn rớt xuống đất, cậu lùi về sau hai bước thì bị cửa chặn lại đường lui, Trần Viễn bối rối nhìn về phía sau, sau đó chạy bán sống bán chết ra khỏi cửa.
Không sai, chính là chạy trốn.
Giống như là cậu có lỗi vậy và cậu đang chạy trối chết.
Đào Dận cùng Cố An Thành... Thật sự đã xảy ra chuyện gì đó...
Đúng vậy, Đào Dận vẫn luôn có ý với Cố An Thành mà Cố An Thành cũng không thấy chán ghét, còn cố tình nhắm vào người này...
Đào Dận xuất thân từ một gia đình danh giá, cậu ta cần để Cố An Thành phụ trách... Bọn họ đã làm cái gì rồi...
Nước mắt của Trần Viễn không thể kiềm chế được mà chảy ra, phía sau lại không có tiếng bước chân đuổi theo của Cố An Thành, Trần Viễn chạy băng qua hành lang dài dằng dặc rồi dừng bước quay đầu lại nhìn xem một thì thấy trên hành lang dài tối tăm đó thật sự không có ai cả.
Trần Viễn cảm thấy trong lòng rất đau, cậu vỗ ngực một cái để cho mình tỉnh táo lại: "Không có chuyện gì cả, không có chuyện gì cả. Trần Viễn, mày có thể!"
Cùng lúc đó Cố An Thành đã vô cùng tức giận:"Đào Dận, mày đang ép buộc tao giết anh ta đúng không?"
"Coi như tao cầu xin mày, mày trả anh ấy cho tao đi." Đào Dận gắt gao giữ chặt lấy ống quần của Cố An Thành mà không buông tay, không cho anh đuổi theo Trần Viễn, cho dù Cố An Thành có dùng chân đá lên người cậu ta đi chăng nữa thì Đào Dận vẫn không buông tay: "Thân thể của anh ấy đã không được tốt rồi, mày có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao đi!"
"Nhắm vào mày sao? Với những chuyện mày đã làm hôm nay thì cũng đủ để tao làm cho hai người vĩnh viễn không gặp được nhau rồi!" Cố An Thành cố đá cậu ta ra vài lần nhưng không được, anh cười lạnh nói: "Mấy trò gian của mày cũng nhiều thật đấy, vốn là tao còn đang tò mò loại người như thế nào mà khiến mày một mực nhớ tới như vậy, sau này gặp mặt rồi mới biết cũng có chút thú vị, Đào Dận, mày có muốn tao chuẩn bị cho một phần quà không, hay là tao sẽ đăng video của hai đứa chúng mày lên website của trường học này nhỉ?"
"Đừng, Cố An Thành, vừa nãy là tao quá sốt ruột nên dùng sai cách, tao thật muốn gặp Hân Nhiên, đều là lỗi của tao, bây giờ tao sẽ đi giải thích với Trần Viễn ngay, hiện tại tao đi ngay được không?" Đào Dận thay đổi sắc mặt nhưng Cố An Thành cũng không tin bộ mặt này của cậu ta.
"Mày không đi diễn kịch thì đúng là lỡ mất một nhân tài đấy." Cố An Thành kéo tóc Đào Dận lên: "Mày đã dùng sai cách rồi, bây giờ lập tức buông tay ra cho tao."
Đào Dận không còn cách nào nên đành phải hợp tác mà buông tay ra, Cố An Thành giống như đá được một cái cây lau nhà mà bỏ qua cậu ta rồi lập tức đi ra ngoài đuổi theo Trần Viễn.