Cứ như thế, hai người đã bắt đầu cuộc sống của những năm cấp ba một cách suôn sẻ.
Sau khi khai giảng thì nhà trường sẽ sắp xếp đợt huấn luyện quân sự ngay tuần đầu tiên nhưng ở trong lòng Cố An Thành thì Tiểu Viễn giống như một tờ giấy bị gió thổi một cái là bay luôn, làm sao có thể làm cho cậu bị huấn luyện quân sự hành hạ được chứ, cho nên anh cũng mặt dày dùng lý do sức khoẻ mình không tốt để cùng Trần Viễn tránh khỏi tuần huấn luyện quân sự. Tuần thứ hai thì chính thức bắt đầu lớp học, bởi vì Cố An Thành và Trần Viễn không tham gia kỳ huấn luyện quân sự nên rất trắng ngồi ở trong lớp thật giống như hai ngọn khói trắng giữa một đống đen sì vậy, cũng may trong lớp cũng không thiếu những người học chung trường nên cũng chẳng đến mức xa lánh Cố An Thành, nhưng ngay cả đám Vương Huân bị phơi nắng mặt đen như hòn than cũng phải đố kị trừng mắt nhìn anh.
"Nhìn tao làm gì? Trên mặt tao có vấn đề gì à?" Cố An Thành kéo nhẹ mặt mình ra xem như là nở nụ cười:"Còn nhìn nữa là tao móc mắt mày ra bây giờ."
Vương Huân bĩu môi: "Đúng là người không huấn luyện quân sự có khác."
"Có ý kiến gì?" Cố An Thành biết tên tiểu tử này được huấn luyện viên đặc biệt chiếu cố, thân là một người anh em tốt nên đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi: "Nghe nói mày mỗi ngày đều bị huấn luyện viên phạt đứng tư thế quân sự trong vòng một giờ chẳng trách tại sao so với bọn Triệu Hải mày còn đen hơn."
"Mày còn nói nữa! Ở đó có một tên lính quèn giả làm thủ lĩnh, Triệu Hải cũng không giúp tao, ngay cả mày cũng không giúp! Tức chết tao rồi!" Vương Huân hết sức tức giận.
Tất Tam không nhịn được nghiêng liếc cậu ta một cái:"Nếu không phải mày gây sự thì có bị phạt không chứ?"
"Mày còn trách tao?" Vương Huân còn muốn tiếp tục tranh luận nhưng Cố An Thành phất tay kêu cậu ta về chỗ ngồi
Vương Huân mạnh miệng:"Được, tao đã hiểu rõ tụi mày rồi, tình anh em coi như chấm dứt."
"Tình anh em chấm dứt, mày nhớ kĩ lời nói này, sau này đừng có mà không biết xấu hổ mà liên lạc lại với tụi tao." Tất Tam nhanh chóng cười nhạo cậu ta, tính khí của Vương Huân ai cũng hiểu, tự mình tức giận xong tự minh hết giận, sau đó sẽ quay trở về như không có chuyện gì xảy ra
"Lúc này tao thật sự tức giận đấy!" Vương Huân quay về chỗ ngồi của chính mình, thật sự chẳng ai để ý đến cậu ta cả.
Trần Viễn kéo tay áo Cố An Thành:"Sao các cậu lại như vậy."
"Cậu ta phải học cách tự kiềm chế bản thân mình." Lúc chỉ còn hai người Cố An Thành thì thầm với Trần Viễn:"Tớ cho cậu ta chỗ dựa nên cậu ta quen rồi, sợ sau này cậu ta sẽ chịu thiệt thòi thôi."
"Nghe giống như cậu đang muốn tốt cho cậu ta vậy." Trần Viễn mím môi cười, cảm thấy mặc dù Cố An Thành nói chuyện đàng hoàng, nhưng thực sự có ý đồ xấu muốn giết đi một Vương Huân uy phong:"Không phải cậu cũng cho tớ chỗ dựa sao?"
"Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, cậu và vợ nên đương nhiên tớ phải là chỗ dựa cả đời của cậu rồi."
"Không đứng đắn."
"Tớ thích nghe cậu mắng tớ nhất đấy, rất dễ nghe." Cố An Thành không biết xấu hổ mà trêu chọc Trần Viễn, lần này hai người vẫn là bạn cùng bàn, giáo viên chủ nhiệm là Lão Tào thì có điểm lợi như thế đấy, có nhiều chuyện chỉ cần lên tiếng nói một chút là được, đối với chuyện này Cố An Thành rất hài lòng
Thật ra anh cũng không muốn làm mọi việc trở nên quá phức tạp, nhưng đối với đi học anh chẳng có chút hứng thú nào, anh ở đây cũng chỉ vì chăm sóc Tiểu Viễn thôi
Tiết đầu tiên là của lão Tào, Cố An Thành kéo Tiểu Viễn nói chuyện nguyên cả một tiết học lão Tào cũng không tức giận, sớm tập mãi đã thành quen rồi chủ yếu là do lần này Cố An Thành thật sự đã giúp bà ấy rất nhiều, với trình độ học vấn của bà ấy thì vốn chẳng có cơ hội bộc lộ tài năng giữa 300 cái tên ưu tú, lần này Cố An Thành giúp bà ấy, bà ấy rất cảm kích
Tiết thứ hai là tiết hoá học, giáo viên hoá học là một lão đầu đeo kính cận nặng, khoảng năm mươi tuổi trên đầu chỉ còn vài sợi tóc, ông ấy nhiệt tình giới thiệu chính mình, đồng thời còn động viên các bạn học có niềm đam mê mãnh liệt với hoá, thậm chí ông ấy còn tin rằng học giỏi hoá sẽ mang đến những điều bất ngờ trong cuộc sống, và cứ thế ông ấy dành thời gian hơn nửa tiết để nói về những thứ này.
Cố An Thành không chịu nổi loại đạo lý này, quả thật giống như mấy thứ quái thai vậy, khó chịu nhịn nửa ngày, Trần Viễn thấy biểu cảm của anh kì lạ nên cười anh:"Cậu không thích hóa học sao? Sao biểu cảm của cậu giống như ăn phải ruồi thế?"
Cố An Thành cười xấu xa, đem tay luồn vào trong đùi Trần Viễn: "Cậu cười tớ à? Tiểu bại hoại như cậu đúng là vô pháp vô thiên mà!"
"Ai đừng nghịch! Đang ở trên lớp đấy!" Trần Viễn hạ thấp giọng:"Đừng có để thầy giáo nhìn thấy."
"Nhìn thấy thì cứ nhìn thôi, tớ đang hoài nghi ông ấy cận nặng như vậy, căn bản không nhìn thấy được mấy hàng đằng sau ấy chứ."
Giáo viên hoá học nhìn chằm chằm vào anh, đẩy cái kính lên, đầu ngón tay xẹt qua sổ điểm danh, gọi tên một cách chuẩn xác:"Cố An Thành đúng không? Em ra phía sau lớp học đứng đi!"
"Không nhọc nhọc lòng thầy đâu, em trực tiếp ra ngoài luôn cũng được." Cố An Thành đứng dậy cầm cặp sách trống rỗng đi ra ngoài
"Em đứng lại đó cho thầy!" Giáo viên hoá học chưa từng thấy học sinh nào kiêu ngạo như vậy, mắt thấy anh khá khó nói chuyện còn cao giọng: "Thầy nói em đứng lại có nghe không hả?!"
Cố An Thành quay người nhìn ông ấy:"Thầy còn có việc gì sao?"
"Thái độ của em như vậy là sao? Nói chuyện với giáo viên mà nói như thế sao?!" Giáo viên hoá học đã là một giáo viên lâu năm và có rất nhiều danh hiệu nhưng đối với việc quản lý học sinh thì ngay cả một chút ông ấy cũng không biết, ông ấy vẫn theo lối suy nghĩ cũ, cầm lấy sách giáo khoa ra hiệu cho Cố An Thành:"Phạt đứng cho tôi!"
"Thật không tiện, ngày hôm nay em sẽ không nghe theo đâu." Cố An Thành cười híp mắt, đương nhiên anh chẳng nghe lời thầy giáo nói rồi, cuối cùng nhìn về phía Trần Viễn đang lo lắng một chút rồi dời ánh mắt đi
Lúc này mới là tuần đi học đầu tiên sau khai giảng, mới vừa lên lớp ngày thứ hai anh đã công khai bắt nạt giáo viên rồi
Vì chuyện này mà Cố An Thành trở nên nổi tiếng.
Mà tính tình của giáo viên hoá học cũng khá kém nên đã trực tiếp khiếu nại lên văn phòng lãnh đạo nhà trưởng, sau đó liền bị hiệu trưởng tận tình khuyên nhủ giáo dục một phen.
Sau này giáo viên hoá học đó không dạy lớp bọn họ nữa, đồng thời cũng nhắc nhở vẫn còn tồn tại vấn đề này và hiệu trưởng nhanh chóng mở cuộc họp hội đồng giáo viêm, đồng thời mơ hồ nói rằng cần phải có cách quản lý Cố An Thành linh hoạt hơn một chút, không có giáo viên nào nghe mà không hiểu ám chỉ này cả, cũng chưa có giáo viên nào công khai nói những cậu quá tệ về Cố An Thành trên lớp mà họ đều làm như không nhìn thấy cả, mà thật ra Cố An Thành lên lớp ngoại trừ việc lên lớp không nghe giảng rồi nằm sắp xuống bàn ra thì cũng chẳng làm ra hành động gì quá đáng cả, chỉ có thể nói là vị giáo viên hoá học này thật sự rất ghét anh mà thôi
Bởi vì chuyện này đa số học sinh trong lớp bắt đầu lan truyền tin đồn Cố An Thành là một tên xã hội đen, những người từng lén nghị luận sau lưng anh về việc anh không đi tập quân sự cũng chẳng dám nói gì nữa, thậm chí còn sợ anh sẽ nghe thấy mấy lời đó, không hiểu tại sao Cố An Thành vừa nhập học đã trở thành sự tồn tại ở trên đỉnh kim tự tháp của cái lớp này rồi