Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 67




Sau khi bị dính mưa lâu như thế nhưng ngày hôm sau khi Lương Tiến tỉnh dậy đã nhảy nhót tưng bừng, còn Cận Nghiêu thì lại sốt cao.

Khi mở cửa ra nhìn thấy Bạch Vân Trạch, Lương Tiến có hơi bối rối: "Bác sĩ Bạch?"

"Là cậu Lương sao." Bạch Vân Trạch nở nụ cười qua loa cho có lệ xem như là chào hỏi sau đó đi xuống lâu.

Lương Tiến vẫn có chút bối rối, đây không phải là bác sĩ riêng của nhà họ Cận hay sao?

Phải mất một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng lại, chẳng lẽ Cận Nghiêu bị bệnh rồi sao?

"A Nghiêu!" Lương Tiến chạy ngay vào phòng Cận Nghiêu thì thấy đối phương đang nằm nghỉ ngơi, trên mu bàn tay còn có kim tiêm truyền nước biển. Cố An Thành chỉ ra ngoài cửa Lương Tiến đành phải theo anh ra ngoài.

"Cậu ấy bị sao vậy? Không phải đêm qua đã uống canh gừng rồi sao?" Hôm qua bọn Lương Tiến đã uống rất nhiều canh gừng, so với thuốc lão Bạch đưa còn cay hơn nữa, tại sao Cận Nghiêu vẫn bị bệnh cơ chứ?

"Làm sao thể trạng của anh ấy có thể giống anh được chứ, nửa đêm cả người lạnh cóng rồi sốt cao, cũng may bác sĩ Bạch vội vã chạy đến đây ngay trong đêm nếu không việc chữa trị trên trạm y tế trên núi không hợp vệ sinh cũng chẳng an toàn chút nào đâu." Thể trạng của Cố An Thành và Triệu Hải đều rất tốt cho nên người duy nhất gặp hoạ trong trận mưa hôm qua chính là Cận Nghiêu.

Cận Nghiêu sốt cao nhưng không biết nên uống loại thuốc nào thì mới hạ sốt được, cũng may Cố An Thành đã gọi ngay cho bác sĩ Bạch. Bạch Vân Trạch không nói lời nào đã chạy đến đây, so với người nào đó ở phòng bên cạnh ngủ ngon giấc đến tận sáng thì đáng tin hơn rất nhiều.

Cố An Thành có chút thương hại nhìn Lương Tiến: "Ngay cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của anh Nghiêu rồi đấy, tôi cũng không dám bày mưu tính kế cho anh nữa đâu, với tư cách là anh em tôi nói với anh một câu cuối cùng là tốt nhất anh vẫn nên cầu nguyện cho ánh mắt của Cận Nghiêu cứ mãi mù quáng như thế đi, nếu không thì bác sĩ Bạch mạnh hơn anh rất nhiều."

"Này! Bác sĩ Bạch đã gần bốn mươi rồi đấy!" Lương Tiến không hiểu chuyện gì xảy ra, tuy rằng ngoài miệng anh ta phản bác nhưng trong tâm lại cảm thấy bác sĩ Bạch đối xử rất tốt với Cận Nghiêu, thậm chí một thân một mình đi quãng đường xa như vậy để lên núi, không phải bác sĩ Bạch thật sự có ý gì đó với Cận Nghiêu đấy chứ?

Làm sao mà trong phút chốc anh ta cảm giác như toàn thế giới đều muốn cướp vợ của mình vậy?

Cố An Thành thầm nghĩ có khi nào nhìn Lương Tiến ngốc như vậy cũng có chút thú vị mà Cận Nghiêu cũng bởi vì tư duy của anh ta đơn giản như vậy nên mới chọn anh ta?

Cố An Thành nhíu mày: "Đừng có hét to như thế, Cận Nghiêu vừa mới ngủ thôi."

Lương Tiến cúi đầu làm ra dáng vẻ rất ủ rũ: "Vậy để tôi vào chăm sóc cậu ấy."

"Chắc một lát nữa anh ấy sẽ tỉnh dậy, anh đừng quên bưng bữa sáng lên cho anh ấy." Cố An Thành vỗ vai anh ta, bảo anh ta hãy tự cầu phúc cho bản thân.

Bên ngoài vẫn còn đang mưa, với tình hình này thì mưa vẫn còn kéo dài, Cận Nghiêu đã bị bệnh rồi nên mọi người cũng không có ra ngoài.

Mọi người làm ổ trong phòng khách rồi xem TV một lúc, bọn Vương Huân không chịu được sự buồn chán này nữa nên lôi bài Poker ra, ai thua thì dán một miếng giấy lên mặt. Không lâu sau mặt của Vương Huân đã dán đầy giấy, Hách Văn Tĩnh khoa tay múa chân một lúc cuối cùng cũng có thể dán thêm miếng giấy vào cổ đối phương. Cô ấy vỗ đùi một cách thích thú.

Cố An Thành thì ôm Trần Viễn tiếp tục xem tivi ở phòng khách, nơi này còn có cả Bạch Vân Trạch, ông cũng tạm thời ở lại đây một lúc trong khi đợi cơn sốt của Cận Nghiêu dịu đi rồi mới trở về.

Ở xa xa phía đỉnh núi truyền đến tiếng sấm, Bạch Vân Trạch liếc nhìn hai người Cố An Thành và Trần Viễn đang ôm nhau, hai người này không coi ai ra gì mà dám hôn nhau trước mặt ông ấy khiến người này khó chịu đến mức phải đứng dậy đi lên lầu.

Ông ấy đi thẳng tới lầu ba, đứng ở trên ban công rộng lớn mà nhìn về phía xa nhưng chỉ nhìn thấy được những đám mây đen dày đặc đang kéo đến ở đằng chân trời. E rằng chỉ một lát nữa thôi thì trời sẽ mưa rất to, thời tiết ở ngọn núi này thật sự rất khắc nghiệt nên nếu Cận Nghiêu cứ ở đây thì tuyệt đối không thể an toàn được. Nhưng y lại không mang theo vệ sĩ, nói là làm như vậy sẽ khiến cho các bạn cảm thấy gò bò.

Bạn bè gì? Tên tiểu tử ngốc của nhà họ Lương sao?

Bạch Vân Trạch cảm thấy Lương Tiến không giống con của nhà họ Lương chút nào, cả người chẳng có một chút toan tính nào cả giống như trẻ con miệng còn hôi sữa vậy, nhưng anh ta lại là con một trong nhà vậy nên nhà họ Lương bởi vì chuyện này cũng rất lo lắng, thậm chí còn mang mấy đứa cháu có họ hàng thân thích phía nội về nhà nuôi dưỡng. Ông nội ở nhà họ Cận cũng nhiều lần yêu cầu Cận Nghiêu giữ khoảng cách với Lương Tiến để y không bị lợi dụng trở thành một "con cờ" nhưng Cận Nghiêu lại làm ra vẻ chẳng hiểu gì cả, mỗi lần nói đến đều cứ lơ mơ.

Bạch Vân Trạch biết Cận Nghiêu đã nhìn trúng tên tiểu tử kia rồi.

Từ lúc còn nhỏ Cận Nghiêu đã rất rõ bản thân mình muốn gì mà những thứ gì y muốn đều không có ngoại lệ nào cả, cuối cùng tất cả đều nằm trong tay y, cho dù có qua bao lâu hay trong quá trình đó xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng Cận Nghiêu vẫn luôn có được thứ mình muốn. Cũng chính vì như vậy nên từ lâu ông nội ở nhà họ Cận cũng ưu ái cân nhắc y ở vị trí người thừa kế, ngay cả bố của Cận Nghiêu cũng được trọng dụng hơn vì đứa con trai này.

Đây không phải là một đứa nhỏ bình thường nên Bạch Vân Trạch đối với y cũng có vài phần kính trọng vì ông ấy nhìn ra được tiềm năng vô hạn trong tương lai của đứa nhỏ này, mà sự tồn tại của Lương Tiến không chỉ không thể giúp được gì cho Cận Nghiêu có khi còn cản trở y nữa.

Đều là do mấy đứa công tử như Cố An Thành đã làm hư cậu Cận, chơi cái gì không chơi vậy mà lại chơi đàn ông...

"A Nghiêu..." Giọng nói của Lương Tiến truyền đến từ phía cầu thang, theo bản năng Bạch Vân Trạch nghiêng người núp vào trong góc cạnh ban công.

Giọng nói của Cận Nghiêu vẫn còn chút yếu ớt: "Đi nhanh đi, cộm vào xương sườn của tôi đau quá, tại sao Trần Viễn lại rất thoải mái khi được Cố An Thành cõng trên lưng mỗi ngày vậy chứ..."

"Tiểu Viễn gầy như sợi mì vậy... Không phải tôi nói cậu mập đâu, cậu cũng gầy, cậu chính là..." Lương Tiến cảm thấy càng mô tả thì càng tối hơn, còn không bằng im lặng chẳng nói gì.

Anh ta cõng Cận Nghiêu lên lầu ba, ngay lúc Bạch Vân Trạch tưởng rằng họ sẽ ra ban công thì Lương Tiến liền đổi hướng rồi cõng Cận Nghiêu lên gác mái.

Trần nhà của gác mái được làm bằng kính, nằm ở bên trong có thể ngắm được bầu trời đầy sao và cảnh đêm nhưng bây giờ còn khá sớm để nhìn thấy.

Lương Tiến nhẹ nhàng đặt Cận Nghiêu xuống còn chính mình thì nằm bên cạnh y: "Cậu cảm thấy khỏe hơn chưa?"

"Hình như còn có chút lạnh." Cận Nghiêu xuyên qua tấm kính nhìn bầu trời đang bị mây đen và mưa bão che phủ nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mà Lương Tiến đã làm: "Là Cố An Thành bày kế này cho cậu phải không?"

Lương Tiến đang kéo chăn đắp lên người Cận Nghiêu nghe thấy vậy không nhịn được mà cười hì hì, anh ta biết ngay cái gì cũng không gạt được Cận Nghiêu mà: "Cậu đừng tức giận."

"Không có gì đáng để giận cả, chỉ là chuyện lần này cậu dùng chính bản thân mình để uy hiếp tôi chỉ được xảy ra một lần này thôi." Cận Nghiêu để cho Lương Tiến vụng về đắp chăn lên cho mình, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn: "Nếu như còn có lần sau nữa thì..."

"Không có không có!" Lương Tiến nhanh chóng thể hiện sự quyết tâm của mình: "Khi nhìn thấy chân cậu bị thương như vậy tôi cảm thấy đau lòng muốn chết, những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu, được chứ? Cậu sẽ sớm khoẻ lại rồi tôi sẽ dẫn cậu lên đỉnh núi để ngắm sao."

"Chơi cái trò lãng mạn gì vậy?" Cận Nghiêu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười thầm nghĩ Lương Tiến chỉ là một đứa nhỏ to xác, ở trong lòng anh ta mọi thứ giống như một trò chơi mà thôi, chỉ có hai khía cạnh là vui và không vui cho nên người này mới lấy việc bắt nạt bạn học làm thú vui, anh ta sẽ cảm thấy đánh nhau rất thú vị. Y không biết phải làm như thế nào để anh ta trưởng thành hơn nữa nhưng ai ngờ bản thân lại chọn trúng người như vậy cơ chứ.

Cận Nghiêu chưa bao giờ làm điều gì khiến bản thân mình hối hận cả và ngược lại một khi đã lựa chọn cho dù có hối hận đi chăng nữa thì cũng không dễ dàng buông tay.

Lương Tiến còn chưa đến mức làm y phải hối hận, ít nhất hiện tại Cận Nghiêu đã "giam giữ" được anh ta rồi.

"Nếu cậu thích thì tôi lên trời hái xuống cho cậu cũng được..." Lương Tiến nghiêng người ôm lấy Cận Nghiêu: "Cậu chỉ cần nói cậu muốn cái gì là tôi sẽ đem nó đến trước mặt cậu."

Cận Nghiêu không biết nên khóc hay nên cười: "Xem ra Cố An Thành không thể dạy cậu tốt hơn được mà."

"Tôi làm gì hèn như cậu ta..." Lương Tiến nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được mà gãi đầu: "Cũng không quan tâm chăm sóc như cậu ta..."

"Cậu là chính cậu thì tốt rồi." Cận Nghiêu gối đầu lên cánh tay Lương Tiến rồi nhìn lên trần nhà, mưa cuối cùng cũng rơi một hai giọt liên tiếp lên tấm kính, càng rơi càng nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi lộp độp đã trở thành một âm thanh đặc trưng. Tuy rằng âm thanh có chút lớn nhưng khi vang lên rồi biến mất lại làm không khí xung quanh càng thêm yên bình hơn. Tiếng mưa trong núi rừng hòa cùng những cơn gió xuyên qua ngọn cây đã mang đến hương vị của mùa hè, hai người lẳng lặng nhìn nhau rồi cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc đẹp đẽ này.

"A Nghiêu, khi nào cậu mới tha thứ cho tôi?" Lúc này Lương Tiến lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.

Cận Nghiêu cũng không nói lời nào thế nhưng khi Lương Tiến hôn y thì y cũng không có từ chối. Bạch Vân Trạch ở ngoài cửa nghe lén được một lúc trong đầu có rất nhiều cảm xúc khó tả, giống như bắp cải ở nhà mình nuôi cho tốt rồi bị lợn ăn mất vậy nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không dám đắc tội thiếu gia Cận, chỉ là khi đi xuống lầu cố tình làm cho tiếng bước chân càng lớn hơn nhưng hai người trên gác mái hoàn toàn không nghe thấy.