Lương Tiến vẫn mãi uống rượu cho đến buổi tối, khi dòng người bắt đầu đông đúc, nhạc trong bar rất lớn, lại là nhạc high, khiến anh ta rất khó chịu.
Anh nghiêng nghiêng ngả ngả mà rời khỏi "Dạ Sắc", Lương Tiến muốn tìm Cận Nghiêu nhưng y không ở nhà cũng không nghe điện thoại, lúc này khi lạc lõng giữa biển người lại có cảm giác như đã lạc mất người ta vậy.
"Là người đó à?" Con đường trước mắt bị vây bởi một đám người, Lương Tiến uống mê man lờ mờ cảm thấy người họ nói là mình, nhìn kỹ lại mới thấy ở giữa có một người con gái nhỏ nhắn, vậy mà lại là bạn gái cũ của anh ta, sao ả ta lại ở đây?
Kiều Đình Đình chỉ vào Lương Tiến: "Chính là anh ta! Đánh cho tôi!"
Lương Tiến vừa ngẫm nghĩ, rồi, đến tìm anh ta xả giận đây, anh ta đưa tay hướng ra đám người đó, la lên: "Đến đây! Ông ở đây này! "
Một đám người nhiều như vậy nói ít cũng có mười mấy người, đều là thanh niên, Lương Tiến vừa nhớ ra Kiều Đình Đình có một người anh trong giang hồ, trong lòng càng hối hận sao lại đi chọc ả ta, chỉ là vừa đúng lúc anh ta đang do dự bản thân thẳng hay không thì Kiều Đình Đình đã dính lên nịnh nọt anh ta, anh ta bốc đồng một cái rồi quen người ta luôn.
Vì vậy mới gây nên nhiều chuyện hoang đường ở sau...
Vậy thì đánh một trận thôi, đánh xong thì miệng cười xóa sạch ân oán.
Tư duy của Lương Tiến rất đơn giản, thấy một đám người xông lên cũng không tránh, mà ngược dòng đi lên từng quyền từng cước mà cứng đụng cứng với người ta, vì đối phương có nhiều người, thậm chí nhiều người còn không có đá được anh ta, phải đợi ở ngoài vòng chờ đổi ca mà đánh, tuy Lương Tiến bị vây đến hai đấm khó địch bốn tay, nhưng cũng ngang ngược quen rồi, ai đến bên cạnh anh ta cũng không vớt được chỗ tốt, từng người bị anh ta đá đến mất hết năng lực, vạch máu cạn kiệt.
Đánh ồn ào một lúc rồi Kiều Đình Đình kêu bọn họ dừng tay, ả ta nói: "Lương Tiến! Cho dù là tôi theo đuổi ngược lại anh, anh cũng không cần quá đáng như vậy!"
"Đủ rồi, đánh cũng đánh rồi, xả giận xong thì cút đi." Lương Tiến dùng ngón cái quệt khóe miệng, cũng không biết là tên đần nào vừa lên đã cho anh ta một đấm vào miệng, ngày mai miệng chắc sẽ sưng như cái hotdog mẹ rồi!
"Anh nghĩ nhiêu đây là xong rồi? Chuyện anh chơi tôi đâu?" Kiều Đình Đình vẫn còn trong cơn giận, ả ta muốn gương mặt có gương mặt, muốn thân hình có thân hình, dựa vào cái gì mà không bằng một thằng con trai?!
"Vậy cô còn muốn làm sao?" Lương Tiến có chút mất kiên nhẫn, anh ta còn phải quỳ gối xin lỗi ả ta sao, ai cũng không được lợi của ai, hẹn hò thất bại thôi mà, kết hôn rồi còn ly hôn được, đúng là đồ thần kinh!
Kiều Đình Đình vứt con dao nhỏ ra trước mặt Lương Tiến.
Lương Tiến nhịn không được cười nói: "Tôi nói đại tiểu thư, cô xem phim Hongkong nhiều quá đấy à? Đừng nói tôi chưa động vào cô, cho dù tôi thật sự làm cô rồi đá cô, cô làm được gì?"
"Không được gì, tôi cũng không kêu anh cắt ngón tay, anh cứ đi đâm Cận Nghiêu một nhát, đâm ở đâu tôi không quan tâm, nếu không tôi nhịn không nổi cục tức này." Vừa nhìn Kiều Đình Đình cũng biết là kiểu ngang ngược quen rồi, lời lẽ nói ra trẻ con cũng thấy buồn cười.
Lương Tiến cười lớn haha, trong nháy mắt dẹp đi nụ cười đổi thành gương mặt Diêm Vương, lạnh lẽo nhìn chằm chằm ả ta: "Cùng cô chơi một chút đã tưởng tôi là Phật sống à, đừng nói là một nhát dao, nếu cô dám đụng một cọng lông của anh ta thôi, ông đây giết chết cô, cô có thể thử."
Kiều Đình Đình vẫn có chút sợ anh ta, thấy sắc mặt đó của anh ta thì trong lòng không khỏi rợn lên, nhưng vẫn ỷ vào người đông mà cầm cự: "Anh, anh không làm, tôi, thì tôi tìm anh tôi..."
"Anh của cô là ai?" Lương Tiến khom lưng xuống nhặt dao, để nó trong tay chơi đùa một chút, lưỡi dao thanh mảnh sắc nhọn, trên sống dao có 3 đường rãnh máu, có thể thấy là vũ khí hàng thật. Lương Tiến để dao xoay vòng trước mắt mà xem, ngữ khí càng lạnh hơn: "Cô kêu hắn đến, để tôi đâm hắn một lỗ được không?"
Kiều Đình Đình tức đến rùng mình: "Tên thần kinh!"
"Không có sức để ý cô, chúng ta cũng không có giao tình gì để nói, lại quấn lấy tôi như con ruồi thì đừng trách tôi động thủ." Lương Tiến đá con dao tới bên chân Kiều Đình Đình, con dao đâm nghiêng vào đất làm cho Kiều Đình Đình bị dọa đến lùi hai bước suýt té.
"Tên điên! Lương Tiến! Tôi "làm" cả nhà anh!" Kiều Đình Đình vừa chửi vừa khóc, Lương Tiến ngoáy ngoáy lỗ tai, hoàn toàn coi như gió thổi bên tai, đi một cách nghênh ngang dứt khoát.
Cận Nghiêu đứng xem hết quá trình trên tầng hai của "Dạ Sắc" nhìn không ra tâm trạng, Triệu Chính Vũ đứng ở một bên xem, khinh thường hừ lạnh: "Làm bộ làm tịch."
Cận Nghiêu không nói lời nào, lấy điện thoại ra gọi điện cho người dưới lầu: "Là tôi."
"Thiếu gia có việc?" Bên điện thoại là giọng nam điềm tĩnh, anh ta cũng nhìn thấy xung đột bên ngoài chỉ là không muốn nhúng tay vào.
Cận Nghiêu thở một hơi, y nói: "Lúc nãy cậu đều nhìn thấy rồi, cậu nên đi giúp."
"Thiếu gia không chỉ thị."
"... "
"Thiếu gia còn việc gì không?"
"Đi nhặt lại con dao mà Lương Tiến vứt ra lúc nãy, trên đó đều là vân tay của cậu ta. "
"Cần đến vậy không, tôi thấy đối phương đều là trẻ con, đùa ác chút thôi." Người đàn ông cảm thấy nhúng tay vào chuyện trẻ con rất không có thể diện.
Cận Nghiêu lại nói thêm một lần: "Đi nhặt lại con dao đó."
"Vâng... "