Thường Linh đem hành lý cất vào phòng ngủ, rửa mặt rồi đi dạo một vòng trong phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ chính toàn là dấu vết cuộc sống của hai đứa trẻ khiến bà ấy không khỏi thấy có chút kỳ quái, cho dù bà ấy không dám tin cũng phải tin rằng con trai mình quả thực là gay.
Khi bà ấy quay lại, ba người trong phòng khách đã bị sốc ở các mức độ khác nhau, sợ nhất chính là Trần Viễn. Mặc dù Cố An Thành nói rằng mẹ anh đã đồng ý cho hai người ở bên nhau, nhưng sau khi trải qua việc Thường Húc Khôn, Trần Viễn cảm thấy bản thân đã trưởng thành đôi chút, mọi người cũng có nhiều ý nghĩa khác nhau.
"Sợ hãi cái gì? Mẹ quay lại giúp cậu đấy." Cố An Thành thì thầm với Tiểu Viễn: "Đừng sợ, tớ đã nói mẹ về rồi."
"Cậu, cậu gọi, gọi..."
"Tớ đã gọi mẹ về, để bà ấy đứng ra bảo vệ cậu." Nói xong Cố An Thành nhìn thấy Thường Húc Khôn dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn hai người, anh kéo Trần Viễn đứng dậy: "Cậu ngồi chơi đi, chúng cháu đi rửa ít trái cây."
Thường Húc Khôn gật đầu, có chút bối rối, ông ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Dù Thường Linh là em gái của ông ấy, nhưng họ cách nhau bảy tuổi, ông ấy quan tâm đến Thường Linh hơn bố mẹ mình, bởi vì bố mẹ họ đều bận rộn, trong số họ, Thường Húc Khôn là người chứng kiến sự trưởng thành của Thường Linh, ông ấy vừa là một người anh trai và cũng là một người cha, ông ấy đã tận mắt nhìn em gái quý giá của mình lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, rồi kết hôn với tên cặn bã Cố Vĩ Đông.
Thường Húc Khôn cảm thấy mình hiểu em gái, nhưng khi Thường Linh lên lầu, bà ấy tựa hồ cũng không phản đối chuyện này khiến ông ấy cảm thấy không hợp lý, Thường Linh không để ý tới chuyện Trần Viễn rất nhát gan sao?
Cố An Thành không quan tâm cậu mình nghĩ gì, anh kéo Trần Viễn vào bếp không thèm ra ngoài. Hai người ở trong bếp cắt hai quả cam, Cố An Thành gọt vỏ, bóc cùi cam rồi cắt múi cam thành từng miếng đưa cho Trần Viễn.
Trần Viễn mở miệng, mắt nhìn vào quả cam, nhưng Cố An Thành tạm thời đổi ý, mặc cho Trần Viễn đang chờ ăn trái cây, Cố An Thành lại hôn lên đôi môi mềm mại của cậu khiến Trần Viễn bất ngờ.
Trần Viễn rất sợ cậu của anh, mà lúc này người đó còn đang ngồi trong phòng khách. Chẳng may cậu của anh cảm thấy buồn chán và đi dạo...
"Ừ..." Trần Viễn chỉ kịp thốt ra một âm tiết, đã bị nụ hôn sâu hơn của Cố An Thành đánh gục. Cố An Thành vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng mà hôn cậu. Một lúc sau Cố An Thành buông cậu ra, Trần Viễn đỏ mặt ôm lấy eo anh, khịt mũi.
"Này này, cậu là heo con à?" Cố An Thành biết cậu đang căng thẳng nên cố ý trêu chọc: "Nào, heo con, ăn cam đi."
Trần Viễn nhìn thấy anh lại đưa quả cam cho mình, liền quay mặt lại vùi vào mặt Cố An Thành không chịu ăn. Cố An Thành cười nhẹ, đẩy cậu dựa vào tường bếp: "Cậu không muốn ăn à? Ăn đi, nếu không tớ sẽ ăn cậu..."
"Cậu của cậu, bọn họ đến rồi..." Trần Viễn thật sự sợ Cố An Thành nông nổi, nhưng Cố An Thành không thích chuyện phải lo lắng nhiều như vậy, anh đè cậu vào tường, thô tục xoa cổ cậu. Đang chuẩn bị hôn cậu tiếp thì nghe thấy mẹ anh từ phòng khách gọi hai người ra. Trần Viễn sợ hãi, Cố An Thành vội vàng vỗ lưng cậu, kéo cậu ra ngoài, trên tay còn bưng một đĩa cam.
"Lại đây, xem mẹ mua cho con thứ gì!" Thường Linh có chút hưng phấn, tuy rằng vẫn không thể chấp nhận hiện thực này nhưng bà ấy cũng không còn sức phản kháng như trước nữa. Bà ấy đưa cho Cố An Thành rất nhiều thứ trong đó có đồng hồ và giày bóng rổ, lại đưa cho Trần Viễn đồ thể thao và rất nhiều socola. Những thứ bà ấy mang về bỏ đầy trên bàn trà: "Cô không biết Tiểu Viễn có thích socola không, nếu cháu thích thì cô sẽ mua thêm cho cháu."
"Cháu cảm ơn." Trần Viễn vẫn rất xấu hổ, cậu và Thường Húc Khôn không thể hòa hợp được, điều này khiến cậu rất sợ hãi, đồng thời cũng lo lắng biểu hiện kém cỏi của mình sẽ khiến Cố An Thành xấu hổ.
"Cháu không cần phải sợ." Thường Linh trừng mắt nhìn anh trai mình rồi nói: "An Thành đã nói với cô và cô đã đồng ý mối quan hệ của hai đứa, nhưng vì cháu vẫn còn trẻ và hiện tại đang sống cùng nhau..."
"Mẹ, chúng con còn chưa làm gì cả, đừng nói nữa." Cố An Thành cảm thấy mẹ mình thật sự rất lợi hại, Trình tiên sinh làm sao có thể chịu đựng được người này chứ. Anh nói "Con chỉ cho cậu con xem thôi nhưng mẹ cũng nên xem qua, vì con chưa đủ mười tám tuổi và cần chữ ký của người giám hộ."
"Là cái gì?" Thường Linh cũng lật lật mấy trang trong tập hồ sơ, không khỏi kinh ngạc nhướng mày: "Không phải là hơi sớm sao?"
"Cho nên con mới cần chữ ký của mẹ." Cố An Thành không sợ mẹ anh phản đối, bởi vì mẹ anh không phải là người quá coi trọng tiền bạc, quan trọng nhất là bởi vì từ nhỏ đã không ở cùng Cố An Thành nên chắc hẳn bà sẽ cảm thấy có lỗi với con trai mình, bởi vậy nên bà sẽ sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Cố An Thành, ngay cả khi con trai bà yêu cầu bà quay về nước làm công tác tư tưởng cho Thường Húc Khôn thì bà vẫn sẽ đồng ý, bà sẽ đồng ý tất cả dù điều đó có vô lý đến thế nào đi chăng nữa.
"An Thành..." Thường Linh nhìn giấy tờ chuyển nhượng tài sản trước mặt, bà không đồng ý chuyện này. Thực ra Cố An Thành đã đến gặp luật sư làm thủ tục chuyển nhượng, còn về cổ phiếu, trái phiếu, bảo hiểm người thụ hưởng, hồ sơ đứng tên anh và tất cả bất động sản đứng tên Cố An Thành đều được chuyển sang tên Trần Viễn. Thường Linh không nghi ngờ gì nữa, nếu anh không dưới mười tám tuổi thì chắc chắn đã hoàn thành mọi thủ tục vào lúc này. Thường Linh càng hiểu rõ quyết tâm của con trai, tuy biết nhưng vẫn cố gắng nói: "Nếu con muốn làm thì hãy đợi một thời gian nữa cho đến khi cả hai đứa con hòa hợp."
Thường Linh làm vậy không phải vì điều gì khác mà vì đôi khi lòng người thay đổi, dù là Cố An Thành hay Trần Viễn thì cũng không có gì đảm bảo rằng sau này bọn họ sẽ luôn đặt đối phương vào vị trí quan trọng nhất.
Nhưng Cố An Thành lại không hề lo lắng vì kiếp này anh nhất quyết sẽ không buông tay Trần Viễn, cho dù kiếp trước Trần Viễn chưa từng cho anh cái gì, nhưng sự yên lặng chờ đợi Cố An Thành nhiều năm như vậy của cậu đủ để cho anh chiều chuộng Trần Viễn đến hết cuộc đời, để anh không bao giờ có thể sống thiếu cậu ấy...
"Mẹ, hy vọng mẹ có thể ký cho con." Cố An Thành bổ sung thêm: "Đây là lần đầu tiên con nhờ mẹ."
"Vậy thì mẹ cũng không phản đối." Thường Linh dùng bút ký tên. Bà đã một năm không gặp được con trai, Cố An Thành từ khi còn là học sinh cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện. Anh luôn trách móc bà khi bà ốm đau hay khó chịu nhưng bà cũng không hề động lòng. Thường Linh cũng từng cảm thấy có lỗi vì mình là một người mẹ vô trách nhiệm như vậy. Bây giờ Cố An Thành lại nhờ tới bà thì sao bà có thể như vậy được? Sao bà có thể làm một người chỉ biết đến tiền bạc? Bà ấy có thể làm như này để cho con trai mình hạnh phúc.
Đây cũng là lần đầu tiên Thường Húc Khôn nhìn thấy Cố An Thành như vậy, ông ấy muốn nói cái gì đều không nói ra được. Mặc dù đây vẫn là hai đứa trẻ, nhưng ai có thể nói bọn họ không biết mình đang làm gì? Ở tuổi này, đã làm ra hũ vàng đầu tiên, Thường Húc Khôn càng cảm thấy cháu trai mình tuy xử lý chuyện này có chút liều lĩnh nhưng vẫn thể hiện một biểu hiện có trách nhiệm, về phần Trần Viễn, cậu ấy sẽ không làm gì vì đây là một đứa trẻ yếu đuối... Nếu em gái ông đã không phản đối vậy ông cũng không can thiệp nữa.
Trần Viễn kéo tay áo Cố An Thành, Cố An Thành nhìn cậu ấy: "Sao vậy bảo bối?"
Trần Viễn đỏ mặt, trừng mắt nhìn đôi phương, thấp giọng hỏi anh: "Mẹ cậu ký gì vậy?"
"Đêm nay sẽ cho cậu xem." Cố An Thành vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cậu ấy: "Đây là hợp đồng mua bán của cậu, từ nay về sau, cậu sẽ là người giúp việc của tớ."
Trần Viễn không khỏi bật cười: "Được..."
Bởi vì buổi tối dì Lý không tới mà Thường Linh nấu ăn rất tệ, cuối cùng đổi thành Cố An Thành nấu bữa tối cho mọi người. Thường Linh và Trường Húc Khôn đều rất ngạc nhiên, bởi vì Cố An Thành không chỉ biết nấu nướng mà còn nấu rất ngon. Thường Linh thấy con trai mình khéo léo cắt, xào, rửa và nấu cơm, cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm bà. Bà nhìn Trần Viễn chạy quanh Cố An Thành, hình như cũng có chút thích, dù sao thì cậu cũng sẽ như vậy, luôn ở bên con trai bà và con trai bà cũng thích cậu ấy.
Tâm lý của bà giờ đây giống như người mẹ nợ con mình một món đồ chơi yêu quý với giá đắt. Thường Linh nghĩ thầm, mình nên đối xử tốt với Trần Viễn hơn thì Cố An Thành mới được vui vẻ.