Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 37: Xếp Hạng Nhất




Cố An Thành quả thực là một người chạy rất giỏi, ngoại trừ người đang chạy đầu tiên, những người khác đều bị anh bỏ lại phía sau. Qua sáu vòng, khoảng cách ngày càng lớn. Anh luôn chạy sát người dẫn đầu ở phía trước, áp lực tâm lý đối với người chạy đầu tiên rất lớn, anh ta là sinh viên thể thao và đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người có thể đuổi kịp mình.

Anh ta đương nhiên biết người bám sát mình có ý định vượt qua ở vòng đua cuối cùng. Đây là một chiến thuật rất bình thường, chính vì biết điều này nên anh ta luôn muốn bỏ Cố An Thành lại phía sau. Tuy nhiên, càng bỏ Cố An Thành ở lại phía sau, thì càng khó thoát khỏi anh. Kết quả là anh ta bị vấp ngã ở vòng thứ tám do chủ quan và mất tập trung. Tuy nhanh chóng đứng dậy nhưng điều đó cũng đủ khiến Cố An Thành rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cố An Thành đúng là gặp may. Dựa trên khả năng thực tế, anh khó có thể vượt qua người khác. Tuy nhiên, may mắn đã đứng về phía anh. Nhìn thấy người phía trước ngã xuống, trong lòng Cố An Thành mừng thầm. Đúng là vận may tới thì cản không nổi mà. Lần này anh thật sự có thể mang hạng nhất về cho tiểu Viễn của mình rồi.

Trần Viễn và Hách Văn Tĩnh rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó, Vương Huân và những người khác cũng đến cổ vũ, Lương Tiến tới gần Trần Viễn và hỏi: "Sao tâm trạng Cố An Thành lại tốt như vậy? Đi chạy mười nghìn mét?"

Trần Viễn có chút xấu hổ mà đáp: "Cậu ấy đang thay tớ chạy."

Thay cậu? Chỉ với cậu mà cũng có thể chạy được 10.000 mét? Lương Tiến nhìn Trần Viễn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Cậu không chạy tới mức thổ huyết thì coi như cậu lợi hại." Trần Viễn lắc đầu: "Tớ không có đăng ký thi chạy, có lẽ là giáo viên đã ghi nhầm."

Lương Tiến trợn mắt, thần bí hỏi cậu: "Gần đây cậu có đắc tội ai không?"

"Không có mà..." Dũng khí của Trần Viễn là kiểu không dám nói nhiều hơn hai câu với người lạ, huống chi là chuyện gây sự với người khác.

"Đừng khẳng định như vậy, sau này nếu thật sự đi theo Cố An Thành, cậu sẽ còn gặp rắc rối hơn nữa." Lương Tiến có chút hả hê: "Cậu ta có rất nhiều người hâm mộ."

Lương Tiến biết Trần Viễn không thể không sợ hãi, nên càng muốn trêu chọc cậu, nhưng Trần Viễn tựa hồ không để ý, gật đầu nói: "Tớ biết."

"Như vậy là xong rồi sao?" Lương Tiến tự hỏi đứa nhỏ tội nghiệp chỉ cần hơi hoảng sẽ bật khóc đâu rồi? Làm sao cậu có thể giữ bình tĩnh mà cho qua như vậy?

Trần Viễn khó hiểu nhìn anh ta, Lương Tiến vừa thấy vẻ mặt cái gì cũng không biết của cậu thì thấy tức giận, trong lòng thầm nghĩ, nồi nào úp vung đấy? Đứa trẻ ngốc nghếch này thích hợp với một kẻ điên cuồng muốn kiểm soát. Anh ta không khỏi tức giận nói: "Nhìn cậu ngu ngốc đến thế này, sau này nếu Cố An Thành có người thứ ba, người thứ tư thì người ta chắc chắn sẽ ăn sống cậu."

"Nếu cậu ấy yêu cầu thì tôi sẽ rời đi, tớ sẽ không gây phiền toái cho cậu ấy." Không phải Trần Viễn không hiểu ý của Lương Tiến, nhưng cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh ta, cậu cảm thấy Cố An Thành không phải chỉ đang yêu cho vui, anh sẽ không bao giờ đi tìm người thứ ba hay người thứ tư gì đó. Cho dù sau này có thì cậu cũng sẽ sớm từ bỏ mối tình này của mình để không khiến Cố An Thành phải khó xử.

Lần này Lương Tiến thực sự rất ngạc nhiên, tương lai anh ta cũng không thể khẳng định, nhưng hiện tại mọi người đều có thể nhận ra rằng Cố An Thành đối với Trần Viễn là chân thành, anh ta vốn tưởng rằng đứa nhỏ này nhất định phải được Cố An Thành cưng chiều đến mức không biết phép tắc, nhưng anh ta lại không ngờ cậu sẽ như thế này.

"Cậu cũng suy nghĩ quá cởi mở đấy. Đừng lo lắng. Nếu cậu ta muốn bắt nạt cậu, tớ sẽ đánh cậu ta..." Lương Tấn không thể không trêu chọc cậu, Trần Viễn thực sự rất thú vị, đặc biệt là sau khi được Cố An Thành nuôi dưỡng khiến cậu đáng yêu tới mức anh ta muốn cắn một miếng.

Trần Viễn nhịn không được trừng mắt nhìn Lương Tiến: "Cậu ấy sẽ không bắt nạt tớ, cho nên tớ không cần tới cậu."

Lương Tiến cười không ngừng, Hách Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn đàn anh khóa trên đang tỏ vẻ "Tôi là xã hội đen", khi nói chuyện với tiểu Viễn, anh ta cố tình khom lưng, như thể cậu là một người lùn, anh ta đúng là đồ thần kinh.

"Này! Vòng cuối cùng!" Vương Huân hưng phấn, huống chi Cố An Thành thực sự rất giỏi, hai lớp đã bỏ cuộc, còn lại ba lớp chạy phía xa. Người duy nhất gây uy hiếp với anh chính là lớp thứ ba ở vị trí thứ hai, tức là học sinh thể chất nhưng người này chắc chắn không có cơ hội đánh bại Cố An Thành. Vậy nên Cố An Thành nhất định thắng! Vương Huân, Triệu Hải và Tất Tam đều nhiệt tình vẫy gậy cổ vũ, trong khi đó Hách Văn Tĩnh lại kéo Trần Viễn về đích chờ Cố An Thành. Tim Trần Viễn đập thình thịch, không phải vì Cố An Thành sắp về nhất mà cậu chỉ cảm thấy nếu anh thật sự về đích đầu tiên thì không biết anh có còn nắm lấy tay cậu như trước kia không. Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Trần Viễn trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng cũng chất chứa rất nhiều mong đợi.

Cố An Thành chạy đến phổi như lửa đốt, sáu vòng đầu tiên không tốt lắm, mỗi vòng sau lại càng đau hơn vòng trước, cổ họng khô đến mức muốn bốc khói, phổi giống như cái ống thông khói cũ. Mỗi một hơi thở đều khiến anh có cảm giác khô khốc, ma sát khiến nội tạng đau nhức, nhưng Cố An Thành có thể chịu đựng được cảm giác khó chịu này, thậm chí anh còn ép bản thân tăng tốc ở nửa sau của vòng đua cuối cùng. Anh đã có cơ hội để có thể giành được vị trí đầu tiên, vì vậy anh sẽ không bao giờ để cho những người chạy phía sau có cơ hội vượt qua mình.

Vì vậy, khi Cố An Thành về đích, anh gần như kiệt sức, anh cảm thấy không thoải mái khi chạy mười nghìn mét, càng vậy anh càng biết ơn vì người chạy không phải là Trần Viễn, sau đó anh nhìn thấy Trần Viễn đang ôm đồng phục học sinh của mình. Cậu khó chịu đứng ở phía sau đám đông, những người tụ tập vây xung quanh anh là những người mà anh không hề quen biết, họ đang cổ vũ anh, ăn mừng thay anh và các cô gái cũng thi nhau mang khăn cùng chai nước tới. Cố An Thành thở hổn hển, anh vẫy tay xua đi. Anh không quan tâm họ là ai mà lách sang một bên và đi thẳng về phía Trần Viễn.

Hách Văn Tĩnh đưa nước cho Trần Viễn, bảo cậu đưa cho Cố An Thành, nhưng khi Trần Viễn nhìn thấy anh đang bước ra khỏi đám đông, tim cậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, anh thật sự... đến thật rồi...

Cố An Thành vén mái tóc đẫm mồ hôi ra sau, để lộ vầng trán đầy mồ hôi, Trần Viễn vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng, cậu nói: "Chắc hẳn là rất mệt mỏi..."

Cố An Thành không nói một lời, anh cầm chai nước súc miệng, phần còn lại đem đổ lên đầu mình. Cậu thấy vậy sợ anh sẽ bị cảm lạnh, vội vàng muốn lau tóc cho đối phương nhưng Cố An Thành lại cúi xuống ôm lấy cậu mà vác lên vai. Chai nước rỗng rơi xuống đất phát ra tiếng đập mạnh, giống như nhịp tim của Trần Viễn đang ngừng lại, cậu thực sự rất căng thẳng. Thật đấy... Nhiều người quá... Mọi người đang nhìn...

"An, An Thành..."

Quả nhiên, mọi người đều đang nhìn, họ nhìn thấy nam thần của mình đột nhiên bế một đứa nhỏ gầy gò lên, sau đó hai người rời đi.

"Đó là ai?"

"Là bạn bè..."

"Thật là, tôi còn nghĩ có thể để cho nam thần dùng khăn của mình..."

Hách Văn Tĩnh nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, may mắn thay không có ai có đầu óc sáng suốt để nhìn ra được điều gì khác thường. Cô ấy thầm nghĩ: Cố An Thành, cậu thật là giỏi, mẹ cậu sinh ra đứa con to gan như vậy, bố cậu có biết không?"