Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 29: Xung đột




Ai?

Sẽ là ai?

Chú của cậu ấy?

Đúng, chú của cậu ấy.

Cố An Thành ép bản thân tỉnh táo lại nhìn chung quanh một vòng không có bất kỳ người nào khác thường, có lẽ hỏi cũng sẽ không có người chú ý tới bên này, thậm chí có thể là Trần Viễn chủ động đi cùng người đó, vốn dĩ cậu ấy cũng không dám phản kháng chú mình.

Chú cậu ấy làm vậy là vì cái gì?

Chắn chắn có liên quan đến tiền, lẽ nào là sổ tiết kiệm của ông nội?

Cố An Thành gọi vào điện thoại Trần Viễn nhưng điện thoại vẫn luôn báo bận, Cố An Thành hận không thể ném điện thoại đi nhưng anh nhất định phải bình tĩnh, Trần Viễn đang chờ anh, cậu ấy nhát gan như vậy, nếu anh không tìm được cậu thì cậu chỉ có thể sợ hãi bất lực mà khóc, sẽ không có ai đau lòng vì cậu ngoại trừ chính anh, không ai có thể cứu cậu, cho nên anh nhất định phải bình tĩnh.

Cố An Thành lại gọi điện thoại, phía bên kia Cố Vĩ Đông nhấc máy còn cảm thấy hơi bất ngờ: "An Thành?"

"Ba, con muốn xem video theo dõi ở lầu một Vạn Đạt đường Hoài Nam, ngay bây giờ, lý do một chút nữa sẽ kể ba nghe." Cố An Thành vừa nói điện thoại vừa đi đến trung tâm hội viên ở lầu một, anh cần biết phòng giám sát ở đâu trước, đợi có quyền hạn rồi xem thử video theo dõi anh sẽ biết là ai ra tay.

Sau đó anh sẽ khiến người đó hối hận vì đã đụng vào người của anh.

Dĩ nhiên Cố Vĩ Đông cũng nghe ra con trai đang nôn nóng, quả thực không nên hỏi lý do bây giờ, ông bên này lập tức liên hệ với người phụ trách Vạn Đạt ở Hải thành, rất nhanh Cố An Thành bên đây đã có được quyền hạn điều tra màn hình giám sát.

Trong video theo dõi, Cố An Thành trông thấy Trần Viễn luôn đứng tại chỗ nhìn theo hướng anh rời đi tựa như không nhúc nhích, sau đó một người đàn ông xuất hiện trong hình, cách ống kính anh cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của một tên lưu manh trên người tên đàn ông kia, là người trong đám người mà anh gặp phải ở nhà Trần Viễn lần trước.

Âm thanh do video thu được vô cùng ồn ào, căn bản không nghe thấy hai người đang nói gì, ban đầu Trần Viễn không muốn đi cùng hắn ta nhưng rất nhanh người đàn ông đó đã bắt cánh tay của cậu cứng rắn lôi Trần Viễn đi.

Trần Viễn cũng không dám giãy giụa quá mạnh, cậu bị người đàn ông kia kéo ra khỏi trung tâm, Cố An Thành chuyển hình ảnh ra camera bên ngoài thì trông thấy Trần Viễn bị kéo thẳng vào phía sau bãi đỗ xe.

Rất tốt, bọn họ còn chưa đi.

Cố An Thành gọi điện thoại cho đội trưởng đội cảnh sát khu này, đó là cấp dưới cũ của ba anh, bởi vì bị người khác lừa trễ nải chuyện đề bạt nên được ba anh bảo vệ, anh gọi điện thoại uyển chuyển nói về tình hình bên này, tất nhiên, người bị ép mang đi biến thành bản thân, Ngô Cương vốn là một người có tính tình nóng nảy, nghe thấy công tử nhà cục trưởng bị người ta uy hiếp tức đến mức chửi bậy: "Thành Thành cháu đừng có gấp, chết tiệt chú dẫn người tới ngay!"

Cố An Thành nhìn chằm chằm vào vào màn hình giám sát, chắc chắn bọn họ quả thực không tiếp tục di chuyển, lúc này mới nói lời cảm ơn với giám đốc Vạn Đạt: "Làm phiền ngài rồi."

"Không sao không sao." Thực ra vị giám đốc nhỏ này hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bên trên gọi điện thoại xuống nói là phải phối hợp với một vị tiên sinh họ Cố điều tra video giám sát, anh ta vừa nhìn thấy người liền giật mình, trong lòng tự nhủ đây không phải chỉ là một đứa nhóc choai choai thôi sao?

Chắc không đến mức là gián điệp đâu nhỉ...

Cố An Thành không có thời gian để chứng thực trí tưởng tượng của giám đốc nhỏ, lập tức nói anh ta nhìn chằm chằm vào cái video giám sát này, nếu trong vòng mười phút người nơi này di chuyển thì phải gọi điện thoại cho anh, Cố An Thành viết số điện thoại xuống, nhét vào trong tay giám đốc còn đang ngu ngơ.

Cố An Thành cũng không có đủ kiên nhẫn đợi đến khi đội trưởng Ngô dẫn người đến, cho dù chỉ có hai mươi phút, anh cũng không thể nào trơ mắt chờ đợi, nhưng lúc này Cố An Thành cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có hơi bình tĩnh quá mức, anh đã cảnh cáo Trần Lương Bang, nhưng anh ta không chịu hiểu thì Cố An Thành buộc phải khiến anh ta nhớ kỹ.

Trung tâm Vạn Đạt phòng cháy rất tốt, Cố An Thành đi trên con đường để phòng cháy chỉ mất ba bốn phút đã tới bên cạnh bãi đỗ xe, bên này cũng coi như tương đối bí mật, nếu không phải có camera theo dõi 360 độ, có lẽ anh cũng không nhìn thấy bên góc này, còn may mắn rằng bọn họ không kéo Tiểu Viễn đến chỗ nào khác, nếu không lúc anh tìm tới có thể sẽ còn tạo ra động tĩnh lớn hơn.

Cố An Thành đi dọc theo cửa sổ phòng cháy dưới mặt đất, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Không có... Thật sự không có mà..."

Tiểu Viễn đang khóc.

Lông mày Cố An Thành nhíu lại, một phát đá bay một cái cọc tam giác bên cạnh, trong góc ở bãi đỗ xe tổng cộng có bốn người đàn ông, bao gồm cả Trần Lương Bang.

Bọn họ gần như quay đầu cùng một lúc, nhìn thấy Cố An Thành sầm mặt, Trần Lương Bang cũng có chút lúng túng, vô thức muốn hòa hoãn mọi chuyện: "Tao tìm Tiểu Viễn nói vài câu."

Cố An Thành gật đầu: "Là gì tôi không tiện nghe sao?"

Trần Lương Bang không thể diễn tả cảm giác lúc này, nhưng cứ có cảm giác bất an lạnh sống lưng vậy, nhưng việc tên Cố thiếu gia này không phát điên xông lên ngược lại khiến trong lòng anh ta cảm thấy không chắc chắn: "Cũng không phải, nói trắng ra là một vài chuyện trong nhà thôi, người ngoài không nên dính vào thì hơn."

"Thật sao?" Cố An Thành càng ngày càng tới gần hơn, trông thấy Trần Viễn dán sát tường co lại thành một cục không ngừng lắc đầu với anh, không muốn anh tới gần, Cố An Thành cười một tiếng: "Vậy để tôi đoán xem, là hỏi xem cuốn sổ tiết kiệm trong tay ông lão đang để ở chỗ nào đúng không?"

Giang Long nghe được chỗ này trong lòng đã có cân nhắc: "Mày biết? Thằng nhóc, theo lý thuyết mày đã đón ông lão đi để chăm sóc thì tiền này mày nên cầm, nhưng..."

"Nhưng mà, Trần Lương Bang nuôi ông ấy hơn hai mươi năm, đến cuối cùng còn phải đưa tang cho ông ấy, cho nên đưa tiền cho các người?" Cố An Thành thay hắn ta nói hết nửa đoạn sau, Giang Long bị cướp câu thì cảm thấy có chút không vui, giương con mắt hung ác nhìn thằng nhóc này, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc choai choai nhưng khi nó đứng ở đó, còn chưa làm chuyện gì đã khiến người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cố An Thành lúc này quả thực đã được coi là khách khí, dù sao anh cũng không muốn vạch mặt, anh chỉ đang câu giờ, anh mặc kệ người khác, chỉ nói với Trần Lương Bang: "Có phải chú cho rằng ông lão tiết kiệm không ít tiền đúng không?"

"Bây giờ không nói chuyện đó, chỉ nói có phải mày đã cầm tiền đi hay không." Trong lòng Trần Lương Bang suy nghĩ, nhà Cố An Thành có tiền có bối cảnh, cũng không thiếu chút tiền đó.

"Đúng, tôi đang giữ nó." Cố An Thành cũng không che giấu: "Ông nội nói là cho tôi."

"Ông ta đã hồ đồ rồi, có thể biết gì chứ." Trong lòng Trần Lương Bang đang suy tính làm cách nào mới có thể khiến tên Cố An Thành này nhả tiền ra đây.

Cố An Thành mở miệng trước: "Tiền chắc chắn sẽ không đưa chú."

"Đệt mợ thằng nhóc kia tao cho mày mặt mũi mà mày không nhận à!" Giang Long đặc biệt khó chịu cái bộ dạng đầy tự tin đó của anh, bộ ai cũng phải nhường nó một bước mới được xem là xứng đáng với thân phận của anh sao! Có một ông cha làm cảnh sát thì rất đáng gờm sao?!

"Ông là tên nào? Tôi có nói chuyện với ông sao?" Cố An Thành nhìn xéo qua hắn ta, trong mắt lộ ra sự khinh miệt và thương hại: "Không có phép tắc, lăn lộn cả đời cũng chỉ là một tên du côn mà thôi."

Giang Long tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh, tên đàn em bên cạnh thấy hắn ta nắm chặt nắm đấm liền vội vàng kéo hắn ta lại: "Haizz, không thể động vào tên này."

"Tao đếch cần biết nhà nó là ai, hôm nay ông đây sẽ dạy mày cách làm người!" Giang Long có thân hình cường tráng, vừa vung cánh tay lên đã xô tên đàn em ra xa, Trần Lương Bang có muốn cản cũng đã chậm nửa nhịp, Cố An Thành chỉ đứng yên tại chỗ chờ hắn ta, nhìn hắn ta vung nắm đấm đến, nghiêng mặt tránh đi, trong lòng ngược lại đắc ý xem ra tên này không thông minh lắm, đây không phải vừa chọc đã tức điên lên sao.

Giang Long bao năm nay vẫn thường xuyên đánh nhau, đánh hai lần đều vào khoảng không thì đã không giữ được bình tĩnh nữa, tên đàn em xông lên kéo hắn ta, Trần Lương Bang gọi tên tóc đỏ đang choáng váng nhanh chóng lao vào can, tên Cố An Thành không thể đánh.

Tính tình tên tóc đỏ cũng kém cỏi, suy nghĩ một lúc trong lòng thấy không phục, chỉ muốn thừa lúc đi lên can ngăn để đánh Cố An Thành mấy phát, trái phải hỗn loạn cả lên ai cũng không biết là ai đánh ai.

Chẳng ai ngờ rằng, Trần Viễn vốn đang núp ở góc tường đột nhiên vọt lên còn nhanh hơn tên tóc đỏ, cậu vừa thấy Giang Long ra tay thì bản thân cũng không biết rõ mình đang làm gì nữa, rõ ràng sợ muốn chết nhưng cậu quyết không thể để Cố An Thành bị đánh, trực tiếp nhào lên.

Trần Viễn làm vậy lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Cố An Thành vừa mới trở tay vặn cổ tay Giang Long đang muốn nắm cổ áo anh thì thấy Trần Viễn chạy đến, Trần Viễn nhỏ nhắn ốm yếu như một cây sào trúc, cậu nhào vào khiến Cố An Thành sợ đụng phải cậu, nhưng chỉ một cái khựng lại đó lại khiến Giang Long ở đối diện đấm một cái lên mũi anh, ngay lập tức máu mũi chảy xuống, tên đàn em điên cuồng kéo Giang Long lại, Trần Lương Bang cũng kéo, tóc đỏ vừa nhìn thấy Cố An Thành chảy hai hàng máu mũi liền thành thật đứng phía sau bất động.

Trần Viễn nhào tới như muốn đánh Giang Long, khiến Cố An Thành phải ôm cả người cậu lại từ phía sau mới miễn cưỡng ngăn lại, Cố An Thành dịu dàng dỗ dành cậu: "Được rồi, mau đến đây chặn máu mũi cho tớ đi, cậu xem anh cậu cũng chảy cả máu mũi rồi."

Cố An Thành ôm Trần Viễn thật chặt, anh cũng không ngờ rằng trên người tên nhóc này lại có sức lực lớn tới vậy, nếu không phải nghe thấy anh nói mình chảy máu mũi, chắc chắn Trần Viễn sẽ giãy ra đánh gục Giang Long.

Nhưng Cố An Thành đâu nỡ, vội vàng kéo người vào trong lòng dỗ dành: "Cậu xem máu mũi tớ sắp chảy thành sông cả rồi, Tiểu Viễn nhanh nghĩ cách chặn lại đi."

Cũng may một đấm đó của Giang Long anh còn lùi về sau một chút, nếu không có lẽ đã bị đánh gãy xương mũi, bây giờ chẳng qua chỉ là chảy chút máu nên anh không thèm quan tâm, Trần Viễn nhìn thấy anh thật sự chảy máu ồ ạt, nước mắt ào ào rơi xuống, nâng tay áo lau cho Cố An Thành, càng lau càng nhiều, có đôi khi chảy máu mũi cũng rất dọa người, vì lượng máu rất nhiều, màu sắc còn đỏ chói, máu nhuộm cả người Cố An Thành và Trần Viễn. Trần Viễn sợ tới mức run rẩy cả người, nếu không phải Cố An Thành ôm cậu có lẽ lúc này cậu đã sớm mềm nhũn trên mặt đất.

Trần Lương Bang cũng sợ hãi, trách móc Giang Long một câu: "Đã nói đừng đụng vào nó, mày bị cái gì vậy!"

"Chỉ là rách chút da thôi, có gì to tát đâu!" Giang Long cũng tức giận, hắn ta đánh nhiều như vậy mới đánh trúng một cái, hắn cũng buồn bực vậy.

Trong lúc đang loay hoay, đột nhiên hai chiếc xe cảnh sát từ bên ngoài bãi đỗ xe tiến vào, một trái một phải dừng lại, người bước xuống từ xe đều không mặc đồng phục, nhưng vừa nhìn một cái đã biết là cảnh sát, trong lòng Trần Lương Bang lập tức thầm than một tiếng hỏng bét, nhưng lúc này có chạy cũng không kịp, huống chi bọn họ cũng không dám chạy.

Ngô Cương xuống xe thứ đầu tiên nhìn thấy là Cố An Thành đang đứng ở đó máu me đầy mặt, lập tức nổi giận, nhanh chóng hét lên: "Mấy thằng chó! Đứng sát vào tường! Lên! Mẹ nó còng hết lại cho ông!"