Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 27: Thích




Buổi sáng thứ bảy Cố An Thành đặt bữa sáng từ bên ngoài, đến khi bọn Vương Huân ăn xong cũng đã gần mười giờ rồi nên ai về nhà nấy mẹ ai người đó tìm, lúc này Cố An Thành mới lên lầu đào Trần Viễn từ trong chăn ra.

Trần Viễn có chứng huyết áp thấp nên rất khó thức dậy nhưng triệu chứng này chỉ bắt đầu xuất hiện từ sau khi ở lại chỗ Cố An Thành, trước đây mỗi buổi sáng Trần Viễn thức dậy cần phải đi đốt lò sưởi và nấu nước trước, tiếp theo là nấu cơm cho ông nội, thỉnh thoảng trong tay dư dả sẽ mua một cái bánh bao trên đường vừa đi vừa ăn, đi đường còn tốn hơn nửa tiếng nên cậu đều phải dậy rất sớm.

Sau khi dọn đến nhà Cố An Thành thì Cố An Thành chưa bao giờ bắt Trần Viễn dạy sớm, đợi đến lúc bắt buộc phải dậy Cố An Thành sẽ ôm cậu dậy từ trên giường bế đến toilet đi vệ sinh, sau đó tự tay hầu hạ để cậu có thể tươm tất ra ngoài xong lại cõng xuống lầu ăn sáng.

Tóm lại chính là không để Trần Viễn làm bất cứ thứ gì cả, mọi chuyện Trần Viễn đều có thể mơ mơ màng màng mặc cho anh sắp xếp, như vậy thật sự rất thoải mái. Ban đầu Trần Viễn còn cảm thấy không quen bởi vì cậu đã quen với việc tự mình làm mọi chuyện rồi nhưng cái tên Cố An Thành này thực sự có bản lĩnh biến cậu trở thành một người không thể tự lo liệu sinh hoạt của bản thân.

Cố An Thành đào Trần Viễn đang cuộn trong chăn thành một cục ra: "Dậy thôi."

"Ừm..." Vừa nãy Trần Viễn có tỉnh dậy trong phút chốc, nghe thấy mấy người dưới lầu vẫn còn ở đây lại không muốn tỉnh dậy mấy thế nên cậu tiếp tục buông thả bản thân ngủ lại lần nữa.

Cố An Thành hôn lên khuôn mặt đang ngủ đến mơ mơ màng màng của bạn nhỏ đáng yêu một cái: "Hơn mười giờ rồi, đã hẹn ăn cơm với cô vào mười một giờ rưỡi mà."

Trần Viễn giấu mặt vào trong chăn: "À, vậy là rất gấp rồi..."

"Đúng là rất gấp." Cố An Thành nghiêng người nằm xuống bên cạnh Trần Viễn: "Vậy còn không chịu dậy?"

Trần Viễn tìm được Cố An Thành nên quấn chăn nhích nhích vào trong ngực Cố An Thành, Cố An Thành thuận tay ôm lấy rồi đào cậu ra ôm lên trên người mình, Trần Viễn nằm nhoài cả người trong ngực Cố An Thành. Cậu ngoẹo đầu híp mắt, mái tóc xõa tung cũng bị rối bời vì giấc ngủ trông rất giống một con mèo con mềm mại đáng yêu.

"Dậy rồi..." Ngoài miệng Trần Viễn nói vậy nhưng vẫn nằm sấp không nhúc nhích.

Cố An Thành thấy thích không chịu nổi bèn xoa nắn lỗ tai cậu kéo kéo lên: "Dậy thôi."

"Á, dậy rồi mà..." Ấy chứ thực ra Trần Viễn vẫn nằm nhoài ở chỗ cũ, dáng vẻ hệt như hoàn toàn không muốn động đậy chút nào.

Cố An Thành thích Trần Viễn như vậy.

Anh ôm lấy cậu để cậu có thể nằm vững trong lồng ngực mình không động đậy cũng không gọi cậu, không lâu sau Trần Viễn sẽ tiếp tục ngủ say sưa còn Cố An Thành thì cứ như vậy nhìn ngắm cậu, trái tim cũng muốn mềm nhũn theo.

Quả nhiên Trần Viễn lại ngủ thiếp đi, khoảng một tiếng sau cậu đột nhiên bừng tỉnh: "Ơ kìa! Ngủ quên mất! Lần này không kịp rồi!"

"Vẫn kịp." Cố An Thành kéo Trần Viễn lại để tránh chuyện cậu sốt ruột mà té ngã đập đầu, rửa mặt rồi anh ép cậu uống một ly sữa đậu nành xong hai người mới đi ra ngoài, lúc đến viện dưỡng lão cũng vừa đúng mười một giờ rưỡi.

Cố Thiến đã tìm được một người quản lý tài sản, ba người hẹn nhau ăn cơm và sẵn cũng để gặp người quản lý tài sản. Cố An Thành xem qua một ít số liệu và bảng báo cáo do đối phương cung cấp thì quyết định chọn người này. Dù Trần Viễn không hiểu những thứ kia nhưng Cố An Thành vẫn trịnh trọng giới thiệu với cậu một chút: "Tiểu Viễn, vị này là giám đốc Hoàng."

"Xin chào." Trần Viễn có thói quen căng thẳng khi gặp người lạ khiến cho cậu không dám nhìn thẳng mặt giám đốc Hoàng, nhưng mới nãy cũng đã nhìn lướt qua ấn tượng đầu tiên là một người đàn ông trung niên nhã nhặn và còn có cảm giác rất dễ ở chung.

Giám đốc Hoàng cũng cười gọi cậu: "Xin chào cậu Trần."

Lần đầu tiên Trần Viễn bị người khác gọi là cậu thì cảm thấy có hơi thần kỳ. Ban đầu Cố An Thành cũng chỉ là định để hai bên biết mặt nhau thôi rồi sau đó thì không cần Tiểu Viễn quan tâm đến nữa.

Sau buổi gặp gỡ hữu nghị đầu tiên, giám đốc Hoàng phát hiện khách hàng mới của mình cũng không dễ đối phó so với độ tuổi của cậu ta mà Cố An Thành lại rất hài lòng với vẻ ngoài thật thà và thành tựu của đối phương, nhất là về vấn đề ngoại hình, bởi vậy hai bên cũng coi như cơ bản đã có ý định hợp tác.

Sau khi Trần Viễn đi xuống dưới lầu thăm ông nội trước, Cố Thiến gật nhẹ với Cố An Thành: "Nhìn cháu như vậy thì cô yên tâm rồi, nhìn rất đáng tin cậy."

"Hóa ra trước đó cô vẫn còn nghi ngờ cháu à." Cố An Thành không nhịn được cười: "Cảm ơn cô, hơn nữa trước kia cô đã nói gì với ba cháu vậy, ông ấy không hề hỏi gì về chuyện của Tiểu Viễn."

"Cũng không có gì cả, thực ra một số người già neo đơn chuyển đến đây ở cũng coi như viện dưỡng lão này đang hoạt động công ích vậy, gần đây danh sách uỷ viên mới đã được công bố, cô cũng đã được đề cử." Cố Thiến cũng không quan tâm lắm về những thứ này, chẳng qua đây vẫn là chuyện có lợi với bà, Cố An Thành cũng xem như là chó ngáp phải ruồi mà giúp được bà một phen.

Cho nên bà đã khen vài câu rằng Cố An Thành làm như thế cũng là vì giúp bà trước mặt Cố Vĩ Đông, còn Cố Vĩ Đông có tin hay không thì chính là chuyện của ông rồi.

Có lẽ Cố Vĩ Đông cũng không suy nghĩ sâu xa gì hơn, vì lẽ đó mà ông hoàn toàn cho rằng con trai mình đã trưởng thành rồi.

Ở cùng ông nội đến tận buổi chiều, chờ sau khi ông nội nghỉ ngơi thì Cố An Thành mang Trần Viễn đi ăn kem ly.

Trên đường Tân Hải có một cửa hàng bán kem ly cực kỳ nổi tiếng, Cố An Thành từng nghe đám con gái trong lớp nói qua, hôm nay mong muốn nhỏ của Trần Viễn chính là "Ăn kem ly".

Nói tới cũng không biết cái thứ mềm mềm như vậy có gì ngon nhưng rõ ràng Trần Viễn cực kỳ thích nó, Cố An Thành đạp xe chở cậu tới cửa tiệm kia. Chỉ mới chập tối cũng đã có không ít người rồi, hình như trong tiệm không còn chỗ ngồi thì không nói nhưng dòng người xếp hàng bên ngoài cũng chiếm hết một bên lối đi bộ rồi.

"Đông người quá..." Trần Viễn nhìn thấy đông người như vậy thì hơi hơi muốn bỏ cuộc, cậu cũng không bắt buộc là phải ăn tiệm này mà chỉ nói là muốn ăn kem ly, không ngờ Cố An Thành lại cố ý dẫn cậu đến cửa hàng nổi tiếng về món này nên Trần Viễn cũng ngại đòi về.

Cố An Thành cất kỹ xe xong thì kéo Trần Viễn đi xếp hàng: "Nghe nói nó rất ngon, cậu không muốn nếm thử sao?"

"Không... Muốn..." Trần Viễn có hơi muốn rồi, nhất là khi cậu nhìn thấy cô gái đã xếp tới lượt kia cầm trong tay một ly kem có màu như cầu vồng xong thì Trần Viễn giống như muốn dán cả đôi mắt vào nó.

Bên trên cái bánh trứng giòn thật dày là lớp kem sữa chua được phủ đầy siro màu cầu vồng, bên ngoài còn được rải hạt và vụn chocolate kia, nhìn thật là...

"Nhìn nó có vẻ rất ngon có đúng không?" Cố An Thành cười ôm lấy Trần Viễn đang cố gắng nhìn chằm chằm ly kem trong tay người ta vào trong ngực: "Rất nhanh là đến lượt tụi mình rồi."

"Ừm." Trần Viễn dựa vào trong ngực Cố An Thành, khi nhích theo hàng người từng bước từng bước tới gần cửa sổ bán kem ly, cậu đã nghĩ, thời khắc hạnh phúc này đã đủ để cậu hoài niệm cả đời, dù sau này... Cố An Thành không còn để ý đến cậu nữa... Cậu nhớ lại khoảnh khắc này cũng đã đủ rồi...

Suy nghĩ của Cố An Thành lúc này lại là, nếu không thì mua một cái máy làm kem về nhà làm cho Tiểu Viễn, như vậy cậu có thể ăn bất cứ lúc nào cũng được.

Cuối cùng cũng tới lượt bọn họ, Cố An Thành cũng gọi một phần "Cầu vồng mật ong" lớn nhất mắc nhất cho cậu, Trần Viễn tràn đầy phấn khởi nhìn nó một hồi lâu mới chịu cắn một ngụm nhỏ phía trên, ồ, ngọt ghê, ngon quá!

Cố An Thành nhéo mặt cậu: "Ngon như vậy thật sao?"

"Cậu ăn thử đi." Trần Viễn đưa kem qua, Cố An Thành liếm một ngụm ở chỗ cậu mới cắn qua, thật sự quá ngọt, anh miễn cưỡng gật đầu: "Quả thực rất ngon."

"Vậy cậu ăn đi." Trong mắt Trần Viễn như có ánh sáng lóe lên, đầy chờ mong nhìn Cố An Thành.

Cố An Thành lấy cánh tay ra che rồi nhanh chóng mổ một cái lên trên môi Trần Viễn: "Ăn xong rồi, cậu ăn đi."

Trần Viễn đỏ mặt, cậu không biết phải làm sao mà sững sờ tại chỗ.

Cố An Thành cười một tiếng bảo cậu ngồi lên trên xà ngang của xe đạp: "Tụi mình từ từ đạp về nhà, cậu ăn kem ngắm phong cảnh, tớ đạp xe ngắm vợ mình."

"Đừng nói lớn tiếng như vậy..." Trần Viễn phát hiện bên ngoài tiệm kem có rất nhiều người đang nhìn hai người bọn họ nên cực kỳ ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi..."

"Đi thôi." Cố An Thành đạp xe dọc theo đường Tân Hải chạy về nhà. Con đường này là một con đường ngắm cảnh ở Hải thành, đường cũng không rộng mấy nên nếu có đường dành riêng cho xe đạp thì sẽ có thể thưởng thức đầy đủ cảnh biển nơi đây.

Nói mới nhớ, khung cảnh hiện tại quả thực cũng rất đẹp đẽ, lúc này mặt trời đang dần lặn xuống, những đám mây như lông cừu non màu vỏ quýt lơ lửng trên mặt biển. Gió biển sảng khoái và tiếng sóng biển rì rào, hai người đều không nói gì nhưng trong thời khắc như vậy trong trái tim không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

"Thật đẹp..." Không ngờ người mở miệng trước sẽ là Trần Viễn, Cố An Thành vô cùng ngạc nhiên, anh không nhịn được mà dừng xe lại nhìn Trần Viễn bị bao vây giữa tay lái và bản thân một cách chăm chú.

"Thích không?" Cố An Thành tựa như một tấm lưới vậy, Trần Viễn cảm thấy mình bị anh nhốt lại chính giữa, ngay cả một chút dũng khí giãy giụa để tránh thoát cũng không có.

"Thích..."

"Vậy cậu thích tớ không?" Cố An Thành hỏi xong rồi lại hối hận bèn vội vàng đổi đề tài khác: "Kem của cậu sắp tan rồi."

Trần Viễn cúi đầu liếm hai cái rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Cố An Thành, cậu không hề gượng gạo mà nói: "Tớ thích cậu."

Sự ngọt ngào lẫn chua xót từ trong tim Cố An Thành dâng trào, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi có hương vị siro cầu vồng kia, vừa mềm lại vừa ngọt, Tiểu Viễn của anh còn ngọt hơn cả kem.