Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 23: Vừa mới bắt đầu




Bên kia sân thượng đang rối tung rối mù cả lên, Cận Nghiêu cũng bị hai người này chọc cho tức chết: "Cậu bị mù đấy à, gọi Đại Cố trở về coi cậu ta có đánh cậu đến mặt mũi nở hoa không."

"Đánh thì cứ đánh đi, tôi sẽ coi như đó là vé vào cửa xem diễn." Lương Tiến liếc mắt nhìn điện thoại đã bị ngắt, lại nhìn về phía chàng trai gầy gò phải ba người mới kìm lại được kia: "Cậu cũng được đấy, lúc bộc phát sức lực lên cũng mạnh ghê cơ, trước đây là tôi đã coi thường cậu rồi."

Trần Viễn vừa khóc vừa nhìn chằm chằm anh ta, người này thật xấu xa, anh ta đã nghe thấy những lời mà Cố An Thành nói với cậu hôm đó cho nên mới cố ý làm như vậy để nhục nhã Cố An Thành, Trần Viễn rất muốn lao tới cắn chết người này.

Đây là suy nghĩ mãnh liệt nhất trong đời của Trần Viễn mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, từ trước đến nay, tính cách của cậu luôn là bị động, cho dù có bị đánh, bị mắng hay bị người khác cười nhạo với cô lập, xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng đều giải quyết chúng một cách tiêu cực. Thế nhưng người này... Anh ta lại muốn thông qua cậu để nhục nhã Cố An Thành, như thế không được...

Trần Viễn mặc dù bị giữ chặt nhưng cậu vẫn giữ dáng vẻ như muốn xông lên phía trước cắn người, Lương Tiến nở nụ cười nói: "A Nghiêu, cậu xem đi, chơi vui chưa kìa, cậu ta còn muốn cắn tôi cơ đấy."

Cận Nghiêu không quan tâm tới anh ta mà phủi mông chuẩn bị rời đi: "Tôi đi đây, nãy giờ vẫn chỉ có cậu muốn xem náo nhiệt mà thôi, không liên quan gì tới tôi."

Lương Tiến lúc này mới ngừng lại: "Cái gì cơ! Cậu không ở đây thì lấy ai khuyên Đại Cố đây? Cậu ta thế nào cũng lại đánh tôi một trận đến mặt mũi biến dạng nữa cho coi."

Cận Nghiêu co rút khóe miệng: "Đây là do tự cậu muốn làm như vậy, liên quan gì tới tôi?"

Nói xong Cận Nghiêu lập tức bỏ đi thật, Lương Tiến ngơ ngẩn đứng ở đó nửa ngày sau mới cười hì hì bỏ điện thoại di động lại vào trong túi của Trần Viễn rồi khó xử nói: "Em trai nhỏ, anh trai muốn nói với cậu là anh chỉ đang đùa với cậu thôi, cậu có tin không?"

Đám anh em xung quanh đều hiện ra vẻ mặt vô cùng thê thảm, Lương Tiến, cậu có thể không vô liêm sỉ như vậy hay không... Nhìn anh ta như vậy thật sự vô cùng bỉ ổi...

Trần Viễn vẫn đang khóc cực kỳ đau lòng, chẳng cần Lương Tiến phải hù dọa, cậu bây giờ trông chẳng khác nào vừa bị người khác đánh cho một trận, Lương Tiến buồn bực muốn chết: "Cậu đừng khóc nữa, trời ơi tôi đi đây, thật sự nhìn không ra khẩu vị của Cố An Thành lại nặng như vậy, cứ thích khóc mãi không ngừng như thế."

Lương Tiến thử dỗ dành người khác nhưng thất bại, anh ta cảm thấy vô cùng chán nản mà xoay tới xoay lui mấy lần: "Anh trai mua kẹo cho cậu ăn có được hay không?"

"Anh không phải là anh trai của tôi..." Trần Viễn khinh thường nói chuyện bằng giọng mũi dày đặc, cậu chỉ có một người anh trai duy nhất là Cố An Thành, những người khác đều có không có tư cách trở thành anh trai của cậu.

Lương Tiến không khỏi cảm thấy không được vui: "Tại sao tôi lại không thể trở thành anh trai của cậu, tôi cũng rất lợi hại đấy, cậu xem nắm đấm của tôi đi, lớn như vậy nè!"

Cố An Thành vừa mở cửa sân thượng ra đã lập tức nhìn thấy Lương Tiến đang giơ nắm đấm hướng về phía Trần Viễn, nắm đấm của anh ta đã ở rất gần mặt của Trần Viễn, Cố An Thành tức giận đến run cả người, anh bước lên phía trước đá cho Lương Tiến một đá.

Lương Tiến nhìn thoáng thấy có một bóng người đang đi tới đã nhanh chóng đoán được Cố An Thành đã tới rồi, mặc dù anh ta đã linh hoạt tránh thoát một đá kia nhưng cũng rất nhanh sau đó lại bị Cố An Thành bắt được và bị anh đấm hai đấm vào cằm, Lương Tiến tự biết mình đuối lý nên miễn cưỡng chịu đòn sau đó mở miệng cầu xin: "Tôi đảm bảo với cậu rằng cậu ấy không thiếu một cọng lông nào cả, tôi đảm bảo đấy!"

Cố An Thành biết Lương Tiến chỉ là đang giỡn chơi mà thôi, thế nhưng đối tượng là Trần Viễn chứ không phải con chó con mèo nào cả, Cố An Thành cố gắng kìm lại lửa giận, anh đẩy Lương Tiến ra sau đó đứng lên.

Trần Viễn đã khóc thành y như cả người cậu làm từ nước mắt vậy, đôi mắt cũng đỏ cả lên, cậu nhìn thấy Cố An Thành thì lập tức khóc dữ dội hơn nữa, Cố An Thành đẩy những người đang giữ chặt Trần Viễn ra rồi cẩn thận ôm cậu vào ngực: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ta chỉ đang đùa thôi."

"Đấy, cậu xem đi, tôi đã nói tôi chỉ đang đùa rồi mà, em trai nhỏ cũng khóc nhập tâm quá trời à." Lương Tiến ôm lấy cánh tay mình ngồi ở bên cạnh xem trò vui, cậu bé vừa lúc nãy còn giương nanh múa vuốt giờ đây đã mềm như đống bột, cậu chỉ hận không thể vo tròn lại thành một cục chui vào trong túi của Cố An Thành.

Cố An Thành ôm Trần Viễn vào lòng rồi vỗ vỗ lưng cậu, nhìn thấy Lương Tiến vẫn còn chưa đi, anh lập tức hung dữ lườm anh ta: "Anh cũng đủ nhàm chán đấy, muốn bị đánh thì anh cứ việc nói một tiếng là được."

Lương Tiến sờ sờ chiếc cằm còn đang đau đớn, nói: "Nếu tôi nói đây đều là ý của Cận Nghiêu cả, cậu có tin không?"

Cố An Thành nhìn anh ta một cách khinh bỉ, dám làm mà không dám nhận, quá ư kém cỏi.

Lương Tiến suy nghĩ lại thấy cũng đúng, anh ta cũng muốn xem trò vui: "Tôi thật sự chỉ muốn náo nhiệt một phen mà thôi, ai ngờ lá gan của cậu ta lại nhỏ như vậy, tôi còn chưa đánh cậu ta mà cậu ta đã bắt đầu khóc rồi."

"Tôi sẽ chờ xem anh gặp báo ứng." Cố An Thành hận không thể nguyền rủa anh ta sẽ bị vợ tương lai của mình hành hạ đến chết, bảo bối của anh, anh đau lòng còn chưa hết vậy mà anh ta xem việc hù dọa Tiểu Viễn như một trò đùa cho vui.

Lương Tiến vẫy tay đứng dậy: "Được rồi, coi như là lỗi của tôi, cũng coi như là tôi hiểu rõ tên nhóc này rồi, sau này xảy ra chuyện gì nhớ đến tìm anh trai Lương Tiến nha!"

Trần Viễn không để ý tới anh ta, cậu vùi mặt vào lồng ngực của Cố An Thành, Cố An Thanh bất đắc dĩ khinh bỉ ra hiệu Lương Tiến đi nhanh lên, bị bệnh thần kinh thì cần phải trị đó.

Lương Tiến rời đi, đám anh em đi theo anh ta xem trò vui cũng đi theo, Cố An Thành ôm Trần Viễn ngồi xuống một góc tránh gió rồi anh dỗ dành cậu: "Cậu xem đi, anh ta cũng không có ý xấu gì cả, anh ta chỉ đang đùa cậu thôi."

"Anh ta... Anh ta..." Trấn Viễn không mở lời được, nói chung cậu vẫn cảm thấy Lương Viễn muốn lợi dụng cậu để xem trò cười của Cố An Thành, tất cả bọn họ đều biết Cố An Thành thích cậu, cho nên...

Nghĩ tới đây, gương mặt của Trần Viễn lập tức đỏ như lửa đốt, cậu vùi đầu vào bả vai của Cố An Thanh không chịu ngẩng lên.

"Lúc nãy nhận điện thoại cậu làm tôi sợ muốn chết, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi từ sớm, cậu chỉ việc nhấn vào phím tắt khẩn cấp này tôi lập tức có thể nghe được giọng nói của cậu." Cố An Thành ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ về: "Sau này cậu không cần sợ mấy người đó nữa, bọn họ đều là những con hổ giấy, chỉ có chồng cậu mới là hổ thật thôi."

Trần Viễn không khỏi cảm thấy vui vẻ, Cố An Thành miêu tả như vậy quả thật lợi hại, cậu không nhịn được nhớ tới dáng vẻ lúc nãy của Cố An Thành khi xông tới đánh người, trông cực kỳ lợi hại, đã vậy Lương Tiến còn lớn hơn cậu một lớp nữa đấy!

Đương nhiên Trần Viễn cũng không nghĩ tới thật ra quan hệ giữa Cố An Thành và Lương Tiến vốn rất tốt, Lương Tiến chẳng qua chỉ là chột dạ nên mới cố ý để anh đánh trúng.

"Lúc nãy còn có đàn anh đeo mắt kính nhìn rất đẹp trai kia nữa." Trần Viễn tố cáo: "Anh ấy nghe nói rằng cậu sắp tới nên đã bỏ đi trước rồi."

Cố An Thành hôn lên đôi mắt đang chớp chớp của Trần Viễn: "Được rồi, tôi biết rồi, lúc khác tôi sẽ xử lý hết bọn họ."

"Anh ấy rất đẹp trai luôn đấy." Trần Viễn nhớ tới gương mặt của Cận Nghiêu, y cực kỳ đẹp trai, đôi mắt phía sau cặp kính khẽ nhếch lên thể hiện được vẻ đẹp cổ điển tinh xảo.

Cố An Thành giúp cậu xì nước mũi, không để ý "ừ" một tiếng.

Những không nghĩ đến Trần Viễn còn tiếp tục nói: "Anh ấy đẹp trai như vậy, tại sao cậu lại không thích anh ấy chứ?"

Cố An Thành sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ Trần Viễn đang nói gì, anh dở khóc dở cười nói: "Những người đẹp ở trên đời này có nhiều lắm, nam nữ như thế nào cũng đều có cả, tôi cũng không phải người xem mặt để chọn vợ, tôi chỉ muốn Tiểu Viễn của chúng ta mà thôi."

Trần Viễn đỏ mặt, vết đỏ lan ra tới cổ nhưng cậu vẫn kiên định nhìn vào Cố An Thành hỏi: "Cậu có thể thích tôi lâu một chút hay không?"

"Tại sao cậu lại nói như vậy?" Cố An Thành cả đời này cũng không thể buông bỏ Trần Viễn, cậu chính là tâm bệnh của anh, chỉ một thời gian ngắn không nhìn thấy Trần Viễn thôi trái tim của anh giống như bị người khác đào một cái hố vậy.

Khóe mắt Trần Viễn nóng lên, chính cậu cũng tự thấy bản thân mình thật phiền phức, không biết nước mắt ở đâu ra mà nhiều đến vậy, cậu lấy tay áo thô lỗ lau nước mắt, Cố An Thành liền kéo cậu lại: "Cậu không được hành động bất cẩn với đôi mắt của mình như vậy, nếu như lau hư..."

Trần Viễn mở to đôi mắt nhìn anh, từng giọt lại từng giọt nước mắt dần dần rơi xuống trông có vẻ cực kỳ đau lòng, Cố An Thành không nhịn được hôn lên giọt nước mắt vừa lăn khỏi khóe mắt cậu: "Ông trời nhỏ của tôi ơi, cậu nói cho tôi nghe đi."

"Nếu như... Nếu như cậu không thích tôi... Cậu có thể đừng bắt nạt tôi như trước kia hay không...?" Trần Viễn khóc lớn: "Tôi sẽ không thể chịu nổi..."

Đôi mắt của Cố An Thành cũng đỏ lên, tiểu tâm can của anh, tiểu bảo bối của anh...

"Trần Viễn, cậu nhìn tôi đi, Trần Viễn." Cố An Thành nâng đầu của Trần Viễn lên để cậu nhìn thẳng vào mình. Trần Viễn tuyệt vọng nhìn anh giống như Cố An Thành sẽ nói rằng anh không thích cậu nữa. Đối với chuyện tình cảm, từ trước tới nay Trần Viễn chưa bao giờ tin tưởng vào tình thân, đương nhiên với cậu, tình thân chính là tình cảm giống như ông nội đối xử với cậu, chú nhỏ trước nay chưa từng có bất cứ tình thân nào với cậu.

Trừ ông nội ra, Trần Viễn thích Cố An Thành nhất. Cậu sợ Cố An Thành chỉ là muốn vui đùa với cậu, nếu như Cố An Thành đã không thích cậu thì Trần Viễn cũng không có cách nào nghĩ tới phương diện kia, giống như lúc ông nội đột ngột qua đời vậy, cậu sẽ suy sụp luôn đấy.

Cố An Thành nhẹ nhàng nhéo tai cậu rồi anh nâng gương mặt của cậu lên để cậu đối diện với mình: "Trần Viễn tôi thề với cậu, nếu như đời này tôi lại buông tay cậu, tôi sẽ không được chết tử tế."

Trần Viễn sợ đến phát khóc, cậu không muốn Cố An Thành nói ra những lời như vậy, Cố An Thành giữ chặt cậu lại, nói: "Cậu đừng sợ, tôi tuyệt đối sẽ không làm cậu tổn thương, cậu vẫn còn nhỏ, cậu không đáp lại tôi cũng không sao cả, chúng ta có thời gian cả đời, không cần phải vội."

"Hu hu... Cậu đừng nói nữa... Cái đó..." Trần Viễn vẫn chưa bình tĩnh lại, cho dù Cố An Thành không thích cậu đi chăng nữa thì Trần Viễn cũng không muốn Cố An Thành không được chết tử tế.

Cố An Thành thở dài, ạnh ôm cậu vào ngực rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Cậu đừng sợ, tất cả đều có tôi rồi."

Trần Viễn vẫn cứ khóc mãi không ngừng, cậu bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy Cố An Thành đã nói rằng hai người có thời gian cả đời, cả đời là bao lâu, bao nhiêu bữa cơm, Cố An Thành vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nghĩ lại cũng rất tốt...

"Cả đời, cậu nói lời thì phải giữ lời đấy." Mặc dù hiện tại Trần Viễn vẫn không tin tưởng nhưng Cố An Thành đã nói như vậy thì cậu sẽ coi đó là thật, Cố An Thành căn bản không cần gì phải mưu đồ với cậu cả, cậu không có bất cứ thứ gì mà tính cách cũng không tốt, Cố An Thành thậm chí còn không động chạm gì tới cậu, Cố An Thành nói rằng muốn ở bên cậu cả đời, Trần Viễn có tư cách gì để không tin anh cơ chứ.

Cố An Thành hôn lên đỉnh đầu cậu rồi ôm lấy Trần Viễn còn đang run rẩy: "Tôi nói ra nhất định sẽ giữ lời."

"Cậu còn nói tôi mỗi ngày đều có thể ước một điều ước, cái này cũng phải giữ lời." Trần Viễn vùi đầu vào lồng ngực của Cố An Thành lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, cậu cảm thấy nó rất dễ nghe.

"Được rồi, vậy điều ước ngày hôm nay của cậu là gì?"

"Điều ước ngày hôm nay của tôi là ngày hôm nay cậu đã nói là một đời, cậu không được nuốt lời."

Rất nhiều năm sau đó, lúc Trần Viễn nhớ tới câu nói của mình hôm nay lại không thể tha thứ cho bản thân. Lúc đó cậu lúc đó thật sự là ngu ngốc không thể chấp nhận được. Tình cảm chôn giấu tận sâu trong đáy lòng đã tồn tại từ lâu, chất chứa biết bao tự ti và bất an như một dấu ấn xấu xí khắc sâu vào trong xương tủy cậu. Cho dù Cố An Thành có yêu cậu cả đời, cưng chiều cậu cả đời cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, huống chi chỉ là thời khắc vừa mới bắt đầu ấy mà thôi.