Cố An Thành không biết có hai người nhàm chán đang âm thầm tìm cách chỉnh anh, từ khi anh thổ lộ với Trần Viễn, Trần Viễn vẫn là dáng vẻ như trước đây, nhưng Cố An Thành trước nay vẫn rất hiểu rõ Trần Viễn nên anh vẫn phát hiện ra cậu đang không yên lòng.
Trần Viễn đang sợ hãi, chuyện này cũng rất bình thường, Cố An Thành hận không thể bóp chết chính mình của buổi sáng ngày hôm đó, chỉ là vừa đảo mắt đã tới thứ tư tất cả những biểu hiện của Trần Viễn đều rất bình thường, cũng không bài xích việc Cố An Thành tắm rửa cho cậu. Thậm chí vào buổi sáng, Trần Viễn vẫn vùi người vào lồng ngực của anh khiến cho Cố An Thành không biết nên mở lời ra sao, anh cũng hết cách xoay xở.
Sắp sửa đến giờ tan học, Cố An Thành còn đang rối rắm làm thế nào để có thể nói chuyện thông suốt với Trần Viễn trong ngày hôm nay, nếu không được anh có thể quỳ xuống tỏ rõ quyết tâm, anh cũng không cần mặt mũi gì nữa, Tiểu Viễn của anh mới là quan trọng nhất.
Chuông điện thoại di động của anh bất chợt vang lên, tất cả mọi người trong phòng học đều yên lặng vài giây, Cố An Thành giơ tay lên xin lỗi giảng viên, sau đó đi ra hành lang nghe điện thoại: "Ba."
Cố Vĩ Đông vừa nghe thấy thằng con trai mất nết nhà mình hôm nay lại ngoan ngoãn gọi mình là ba mà không phải câu nói kinh điển "Lão già, có gì không" cảm thấy hơi hơi không quen, nói chuyện cũng mềm mỏng hơn vài phần: "An Thành, đi ăn với ba một bữa cơm đi."
Cố Vĩ Đông thực sự đã mấy tháng rồi không gặp con trai, một khi ông đã bận rộn thì ngay cả bản thân còn lo chưa xong, huống chi là đứa con trai của ông đã tự lập từ nhỏ, cũng là Cố Thiến nhắc nhở ông cũng đã sắp ba tháng rồi ông nên tâm sự với con trai đi, ví dụ như việc con trai ông gần đây đang muốn tìm người quản lý tài sản cá nhân, đây chính là một việc tốt, ông có thể kịp thời hành động để xem con trai của mình có chỗ nào cần ông giúp đỡ hay không.
"Con vẫn chưa học xong." Cố An Thành cảm thấy trước sau gì cũng nên gặp lại ba của mình, nhưng anh hiện tại không thể bỏ mặc Trần Viễn, mấy ngày nay Trần Viễn đều luôn trong tình trạng căng thẳng không thể hiểu rõ, nếu giờ lại không có anh bên cạnh thì Cố An Thành lo lắng Trần Viễn sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Ba đang ở trước cửa trường học của con, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi, sẽ không ảnh hưởng tới lớp học buổi chiều của con." Cục trưởng Cố cũng không nghĩ tới bản thân mình lại có lúc cũng sẽ nói chuyện dịu dàng như vậy, lời nói vô cùng nhỏ nhẹ ôn hòa, muốn trách cũng trách con trai ông bỗng nhiên gọi một tiếng "Ba" khiến cho ông không biết phải làm sao.
Cố An Thành cũng hết cách, người cũng đã tới rồi vậy thì đi vậy, lúc này tiếng chuông tan học cũng reo lên, Cố An Thành để ba của anh chờ một lát, còn anh tắt điện thoại quay về lớp học nói với Trần Viễn rằng anh muốn ra ngoài một lát, đến tiết học buổi chiều anh sẽ quay lại, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện thoại cho anh, anh không đi đâu quá xa.
Trần Viễn ngoan ngoãn gật đầu, trước giờ cậu vẫn một mình một người cũng không xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua là Cố An Thành quan tâm quá mức tới cậu thôi, nghĩ tới điều này Trần Viễn cảm thấy có chút xấu hổ, Cố An Thành nói... yêu cậu...
Trần Viễn nghĩ tới từ đây cả người lập tức nóng lên, mỗi cọng tóc giống như cũng đỏ lên vì xấu hổ, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng ngay sau đó lập tức liên tục dội cho chính mình mấy gáo nước lạnh, nếu không thì sao chứ? Sau đó Cố An Thành đã nói rằng anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa...
Trần Viễn mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên phản ứng ra sao mới đúng...
Đúng lúc Cố An Thành có việc cần ra ngoài, cậu cũng có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc Cố An Thành có ý gì?
Cố An Thành bước lên xe của ba mình, nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của ba, anh cảm thấy hơi không quen: "Ba, có chuyện gì vui mà ba cười vui vẻ như vậy?"
"Cô của con nói rằng hình như con bỗng dưng trưởng thành lên khiến ba nghe mà còn không dám tin, bây giờ thì ba đã tin rồi." Cố Vĩ Đông muốn xoa đầu Cố An Thanh lại bị Cố An Thành né ra: "Thằng nhóc thối."
"Ba đừng chọn chỗ ăn cơm quá xa, tiết học chiều nay con không thể bỏ lỡ được." Cố An Thành nói cứ như bản thân rất yêu thích học tập ấy, Cố Vĩ Đông cũng rất ngạc nhiên liếc mắt nhìn về con trai mình.
"Con thật sự đã cải tà quy chính rồi à?"
"Trước giờ con vẫn luôn như vậy mà." Cố An Thành liếc mắt nhìn bamình: "Cô đã nói với ba về việc con muốn tìm người quản lý tài sản chưa ạ?"
"Nói rồi, ba vẫn cảm thấy đứa con trai vô dụng mà ba nuôi nấng giờ đã trưởng thành rồi." Cố Vĩ Đông nói đùa: "Có cần ba cho con ít tiền không?"
"Không cần đâu, con đã nói với cậu rồi, con mượn cậu hơn 200.000 tệ dùng một thời gian, mấy năm qua cậu đã giúp con tích góp được không ít tiền, ngoài những khoản mà con định trả lại cho cậu xem như phí khổ cực ra thì còn lại con cũng đủ dùng rồi."
"Chơi lớn như vậy luôn à?" Cố Vĩ Đông ngược lại không chút để ý tới những chi tiết đó, con trai của ông đã nói như vậy chứng minh anh đã hiểu chuyện, không cần ông phải bận tâm, nhưng mở tài khoản mười ngàn tệ tới hai mươi ngàn tệ chơi thử để thăm dò thị trường sâu cạn ra sao thì được, lên tới hơn một trăm ngàn tệ tới hai trăm ngàn tệ có phải mạo hiểm quá rồi không?
Cố An Thành nở nụ cười, "Con rất chắc mà cha."
Lúc này Cố Vĩ Đông mới thực sự cảm thấy con trai mình đã lớn thật rồi, anh có can đảm, đã vậy còn có năng lực bày mưu tính kế giống như ông ngày xưa, có triển vọng lắm.
"Được rồi, nếu không đủ tiền thì nói với ba." Cố Vĩ Đông lái xe đến một quán ăn đặc sản cách trường học không xa. "Quán ăn này có được không?"
"Được." Cố An Thành phát hiện ra, không biết từ lúc nào ba của mình trở nên dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa không hề có chút nào khó nói chuyện giống như trong ký ức của anh.
Đây thật sự là ba của anh à? Không phải giả đấy chứ...
Một góc khác, Trần Viễn đang ở ăn cơm trong căng tin trường bỗng cảm thấy nuốt không trôi một cách khó hiểu, mọi khi đều là Cố An Thành ở bên cùng ăn với cậu, cậu cảm thấy làm gì cũng đều tốt đẹp cả, hôm nay chỉ còn lại một mình cậu nên hầu như cậu chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Ăn qua loa vài miếng, Trần Viễn vừa mới đứng lên đã nhìn thấy Diêu Chính Kỳ cũng đi cất đĩa, hình như Diêu Chính Kỳ cũng vừa nhìn thấy cậu, cậu ta thấy không có bóng dáng Cố An Thành ở bên cạnh Trần Viễn thì lúc này mới dám đi tới: "Chỉ có một mình cậu à?"
Trần Viễn không hiểu sao lại cảm thấy lời này của Diêu Chính Kỳ không được êm tai cho lắm, nhưng lại không giải thích được không đúng ở đâu nên chỉ ừ một tiếng, sau đó quay người đi, cậu vẫn nhớ Cố An Thành từng nói với cậu không thể ở một mình với Diêu Chính Kỳ.
Diêu Chính Kỳ để đĩa xuống sau đó chạy theo chặn Trần Viễn lại: "Tại sao quan hệ giữa cậu với Cố An Thành lại tốt như vậy? Anh ta có bắt nạt cậu không?"
"Anh ấy nhận tớ làm em trai." Trần Viễn hơi thấy không vui khi nghe cậu ta nói chuyện như vậy, chính cậu cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thật ra Diêu Chính Kỳ nói cũng không sai nhưng bởi vì Cố An Thành từng nói với cậu Diêu Chính Kỳ có vấn đề cho nên cậu theo bản năng cũng không có hảo cảm với cậu ta.
"À..." Diêu Chính Kỳ đảo mắt, cười nói: "Như vậy cũng tốt, dựa vào mặt mũi của Cố An Thành sau này cũng sẽ không có ai bắt nạt cậu."
"Ừm." Trần Viễn muốn đi nhanh hơn mà Diêu Chính Kỳ cũng vội vàng đuổi theo, cả hai người đi trước kẻ theo sau như hình với bóng.
"Vậy anh ta... Không làm gì cậu chứ?" Diêu Chính Kỳ thăm dò, cậu ta cảm thấy hai người cứ hở chút là nắm tay, hở chút lại ôm ôm ấp ấp trông hoàn toàn không giống bạn bè bình thường, khẳng định là có giao dịch gì đó hèn hạ hơn thế.
Trần Viễn không muốn để ý tới cậu ta, Diêu Chính Kỳ lại cười mờ ám hỏi cậu: "Cậu và anh ta đã ở chung với nhau, chắc chắn cũng đã làm cái gì đó rồi nhỉ?"
Trần Viễn không sợ người khác nói mình nhưng vừa nghe Diêu Chính Kỳ nghi ngờ nhân phẩm của Cố An Thành cậu ngay lập tức cảm thấy không vui: "Cậu không có chứng cứ thì đừng nói bậy."
Diêu Chính Kỳ nở một nụ cười mang hàm ý "Tớ đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi", cậu ta trào phúng Trần Viễn: "Cậu vẫn không thừa nhận? Vậy quần áo trên người cậu, còn cả giày mới, là ai mua cho cậu? Đừng nói với tớ là cậu tự mua, tớ đoán những thứ này có giá bao nhiêu cậu cũng không biết, đến cặp sách của cậu cũng là cùng loại với Cố An Thành, cậu cho rằng tất cả mọi người đều bị mù hết rồi à?"
Trần Viễn nói không nên lời, trước giờ cậu không giỏi nhất chính là phản bác người khác, càng không biết mắng người khác như thế nào, nhưng mà cậu cảm thấy tức giận, chuyện của Cố An Thành không tới lượt người khác phải bàn tán.
Hai người đang giằng co thì đột nhiên xuất hiện hai đàn anh lớp trên chặn đường của cả hai, hai người đó cậu không hề xa lạ gì, đó là người của Lương Tiến.
Trần Viễn không rõ chuyện gì đang xảy ra ngơ ngác nhìn bọn họ, người có vóc dáng cao lớn kia không còn cách nào khác chỉ đành mở miệng: "Nhìn cái gì mà nhìn, đi lên sân thượng với bọn tao."