Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ

Chương 10: Vì sao em khóc




"Lâu tổng vừa hợp xong, hiện đang ở văn phòng."

An Kiều gật đầu đi theo trợ lí Lâu Tử Hằng.

Hôm nay cô tới Lâu Thị tìm Lâu Tử Hằng để giải thích hiểu lầm trước đó. Đã qua mấy hôm, cả hai đều đã đủ thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại.

Lúc nãy An Kiều không hẹn trước nên lễ tân không cho cô vào, cũng may gặp được trợ lí của Lâu Tử Hằng nhận ra cô nên dẫn cô lên thẳng phòng làm việc của Lâu Tử Hằng.

Trợ lí đưa cô đến nơi thì đi.

An Kiều gõ cửa, gõ vài lần cũng không có ai lên tiếng, cô dứt khoát mở cửa đi vào.

Phòng làm việc trống trơn, trên ghế có áo vest Lâu Tử Hằng còn để đó, trợ lí bảo vừa họp xong, vậy thì hẳn là còn trong phòng.

An Kiều nghĩ nghĩ, liền đi tới phòng nghỉ ngơi phía sau văn phòng.

Chỉ là cánh cửa vừa nhẹ hé ra, cảnh tượng bên trong khiến An Kiều phải chôn chân tại chỗ.

Trước mắt cô là bóng lưng mảnh khảnh của một cô đang gái được Lâu Tử Hằng ôm trong ngực, không ngừng hôn xuống. Một tay của Lâu Tử Hằng đặt trên eo nhỏ, tay còn lại giữ gáy của cô gái, nhu tình mật ý lan toả khắp phòng.

Cảnh tượng môi lưỡi giao hoà khiến mắt An Kiều đau nhức dữ dội, cô nhìn chằm chằm, không bỏ xót bất kì chi tiết ái muội nào của hai người họ.

Từ lúc cánh cửa bị An Kiều đẩy ra chỉ trong thoáng chốc, rất nhanh Lâu Tử Hằng đã phát hiện ra cô đứng đó, anh ta hoảng hốt đẩy người trong lòng ra.

"An Kiều, sao em lại ở đây?"

An Kiều không trả lời mà bình tĩnh đứng đó.

Cô giương mắt nhìn dáng vẻ anh ta hiện giờ, caravat đã nới lỏng ra, hai cúc áo đầu đã mở, hiện tại còn đang thở hổn hển sau cơn kíƈɦ ŧìиɦ vừa rồi. Chỉ tiếc là dáng vẻ phong lưu đậm mùi tình ái như vậy cô chưa từng nhìn thấy qua khi ở bên nhau.

Nhưng bình tĩnh của An Kiều cũng không thể nào trụ được cho đến khi nhìn sang gương mặt người con gái mà Lâu Tử Hằng vừa hôn say đắm.

Bàn tay vẫn vịn tay nắm cửa của cô có chút đau nhức như kim châm, cả người bắt đầu khẽ run rẩy, không một tia cảm xúc mở miệng: "Giải thích đi."

Lâu Tử Hằng liền nói: "Không phải như em nghĩ đâu, anh và..."

"Tôi không nói anh!"

An Kiều cắt ngang, nhìn sang người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, thờ ơ nói: "Cậu có gì để nói không, Sở Tuyết?"

Đúng vậy, người mà bạn trai cô ôm hôn chính là bạn thân nhất của cô!

Sở Tuyết có chút thất thần đứng đó, đôi môi còn sưng lên, cũng không dám nhìn thẳng An Kiều, cắn cắn môi nói: "An Kiều thật sự không phải như những gì cậu thấy, mình thật sự không cố ý."

"Không cố ý? Vậy phải để tôi thấy hai người lên giường cùng nhau thì mới gọi là cố ý à?" An Kiều cười khẩy một tiếng.

Sở Tuyết chạy lại bên cạnh nắm cánh tay An Kiều, hai mắt đỏ hồng: "An Kiều, mình thật sự xin lỗi."

"Mình cũng không ngờ lại là cậu. Chẳng phải cậu bảo đang đi công tác sao? Thì ra là công tác trong văn phòng của bạn trai mình!" An Kiều rút tay về, lạnh nhạt nói.

"Mình, mình..."

"Sở Tuyết, mình thật sự thất vọng với cậu!"

An Kiều nhìn Sở Tuyết, ánh mắt tràn đầy sự xa cách cùng không tin tưởng, sau đó quay người rời đi.

Lâu Tử Hằng thấy cô bỏ đi thì nhanh chóng đuổi theo.

An Kiều thấy anh ta đuổi theo thì dừng chân, vô cảm nói: "Đừng đi theo tôi, chúng ta chia tay đi!"

Nhìn An Kiều dứt khoát bỏ đi, Lâu Tử Hằng cuối cùng cũng không đuổi theo nữa, anh ta không thể gặp người khác khi quần áo đang xộc xệch như vậy.

Lần này xem ra An Kiều giận không nhẹ, anh ta thật sự hồ đồ rồi, chỉ một chút không khống chế được liền làm ra sai lầm như vậy. Lâu Tử Hằng nghĩ đợi qua vài ngày sẽ tìm An Kiều nhận lỗi, tính cô trước giờ vẫn rất tốt, nhất định sẽ bỏ qua cho anh ta.

An Kiều không biết khi nãy mình lấy đâu ra nhiều bình tĩnh như vậy. Nhưng dù có gắng gượng giỏi đến đâu, lúc quay mặt đi bao nhiêu sự bình tĩnh đều sụp đổ, khoé mắt chậm rãi chảy xuống một giọt lệ nóng hổi.

Cũng không biết cô ra khỏi Lâu Thị như thế nào, rồi trong vô thức cô lại đến quán bar mà trước đây cô cùng Sở Tuyết hay tụ tập. An Kiều ngồi đó, thất thần đến tận nửa đêm mới về nhà.

Bước chân cô loạng choạng trên hành lang, thân thể xiêu quẹo sắp ngã một cái thì bỗng nhiên được ai đó đỡ lấy, cả người nằm trong lồng ngực cứng rắn. Trên cơ thể người nọ mang theo hơi lạnh của gió đêm khiến An Kiều thanh tỉnh không ít.

Cũng không biết là tỉnh hay say, An Kiều cười xinh đẹp nhìn người trước mặt: "Lăng Trường Cung, có muốn vào nhà uống một ly không?"

Lăng Trường Cung nâng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đến diễm lệ kia, bình thường đều là dáng vẻ thanh lãnh, giờ phút này nở nụ cười điên đảo chúng sinh khiến anh có chút thất thần. Nhưng nhanh chóng không hài lòng khi nhìn đến đôi mắt đỏ hồng của An Kiều, cuối cùng cũng gật đầu theo cô vào nhà.

Từ ngày An Kiều phân rõ giới hạn với anh, anh đã cố không được chủ động đến tìm cô. Bỗng nhiên có thể đến gần cô một chút, rồi lại bị cô đẩy xa ra khiến tâm anh có chút nhói lên, cố gắng đè nén cảm xúc muốn gặp cô để cô không chán ghét anh.

Nhưng anh lại không thể khống chế được nữa, khi mà Lăng Trường Ninh đem áo vest về cho anh, Lăng Trường Cung  muốn bay đến để hỏi An Kiều thật sự không muốn nhìn thấy anh đến vậy à? Không tận tay đưa cho anh mà phải thông qua Lăng Trường Ninh chỉ vì không muốn có bất kì liên quan gì với anh?

Lăng Trường Cung điên cuồng lao đến trước nhà của An Kiều, trong lúc đợi cô về thì tâm trạng kích động của anh đã bình tĩnh lại không ít.

Anh lấy tư cách gì để chất vấn cô đây? Hay lại làm cô phản cảm về mình?

Nhưng đến khi thấy bóng dáng An Kiều loạng choạng bước về thì lại ma xui quỷ khiến anh không yên tâm mà đi theo cô lên nhà.

An Kiều rất nhanh bày ra 2 cái ly trên bàn, cũng không biết lấy đâu ra chai rượu bắt đầu rót. Sau đó cầm lên một ly làm động tác mời, thấy Lăng Trường Cung vẫn không có phản ứng, cô liền chạm nhẹ ly mình vào ly của anh rồi đưa lên miệng uống cạn.

Lăng Trường Cung nhìn dáng vẻ khác lạ của cô cũng không nói gì, nhìn cô uống từ ly này đến ly khác.

Anh nhạy bén nhận ra tâm trạng hôm nay của An Kiều cực kì tệ, nên cũng không muốn ngăn cản cô, để cô uống giải toả tâm trạng, dù sao cũng có anh ở đây.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, gương mặt An Kiều có chút ngà say, đôi mắt mông lung nhìn Lăng Trường Cung: "Có phải anh đã biết trước?"

Lăng Trường Cung không rõ nhướng mày nhìn cô.

"Anh đã biết là Lâu Tử Hằng nɠɵạı ŧìиɦ? Nên hôm đó mới nói những lời như vậy để ám chỉ tôi biết?"

Hôm đó Lăng Trường Cung bảo: An Kiều, rồi em sẽ phải nhìn kĩ lại xem ai mới là người bên em không rời không bỏ.

Cho nên An Kiều mới đoán rằng Lăng Trường Cung đã biết. Dù sao lý lịch của cô, Lăng Trường Cung muốn biết rất dễ dàng. Và cả bạn trai cô là ai, dù cho báo chí không biết nhưng chỉ cần Lăng Trường Cung muốn biết thì đều có thể.

Lăng Trường Cung trong lòng thầm khẳng định, hôm nay tâm trạng An Kiều tệ như vậy chính là liên quan tới Lâu Tử Hằng, đáy mắt dâng lên một trận lạnh lẽo.

"Phải." Lăng Trường Cung gật đầu thừa nhận.

"Sao không nói cho tôi?"

"Chỉ là suy đoán, không chắc chắn." Anh nhìn cô, ánh mắt có chút mất mát: "Với cả khi đó, em tin tôi sao?"

Đúng vậy, lúc đó nếu Lăng Trường Cung bảo Lâu Tử Hằng phản bội cô thì chắc chắn cô sẽ không tin mà còn thêm chán ghét Lăng Trường Cung. Vì khi đó cô còn đang đắm chìm trong giấc mơ sắp về chung một nhà. Càng nhìn lại An Kiều càng cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc.

"Đúng vậy, sao có thể trách anh." Cô cười khổ một tiếng, cầm lấy chai rượu uống ừng ực một hơi.

Lăng Trường Cung rốt ruột cũng không nhịn nỗi nữa, đoạt lấy chai rượu trong tay An Kiều. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt từ khi nào đã đầy nước mắt của cô, Lăng Trường Cung cảm thấy ý giận ngút trời.

"Vì sao em khóc?"