Một tuần trôi qua.
Suốt thời gian đó, tôi chỉ hoạt động ở khu vực thảo nguyên quanh Lâu Đài.
“Ê này, nhóc Khiên!”
“Hả?”
Tôi đang đi trong thành phố trong tình trạng bán khỏa thân thì nghe tiếng gọi của lão chủ tiệm vũ khí.
Thì đúng là tôi đang đi lang thang trước cửa tiệm của lão, nhưng việc quái gì đến lão chứ? Lão có vấn đề gì với chuyện đó à?
“Ta đã nghe rằng ngươi có ý đồ cưỡng gian người đồng hành của mình nên ta sắp sửa cho ngươi một cú đây.”
Trong cơn giận dữ, lão ta tiến đến tôi, xiết chặt nắm đấm, và không có vẻ gì muốn nghe tôi nói cả.
“Ngay cả ông cũng nói vậy sao?”
Đâu cũng vậy! Chẳng ai buồn nghe tôi giải thích!
Do đến từ thế giới khác nên tôi chẳng rõ thường thức của thế giới này như thế nào, nhưng rõ ràng là việc cưỡng đoạt một phụ nữ là điều đại ác.
Nhưng, thật kỳ lạ. Dù là đang nhìn vào mặt của lão chủ tiệm, người sắp sửa ‘tẩn’ tôi, tôi cũng chỉ thấy được bộ mặt của con khốn đó.
Tôi xiết chặt nắm đấm và ngang ngạnh đứng đó.
“Ugh!... Ngươi...”
“Giờ sao đây? Chẳng phải lão muốn đánh ta sao?”
Lão chủ tiệm thở dài và thả lỏng tay ra.
“Ta đổi ý rồi.”
“Ô! Chắc hôm nay là ngày Đại Cát của ta rồi!”
Dù điểm tấn công của tôi có thấp cỡ nào đi nữa, tôi vẫn chắc rằng tôi có thể chiến đấu được với một người bình thường. Tuy vậy, đánh người khác mà chẳng vì lý do gì thì cũng chẳng giúp gì được cho tôi. Thay vì tốn thời gian vào những việc vô bổ như vậy, tôi tốt hơn nên ra ngoại thành và kiếm ít tiền để trang trải chi phí sau này.
Ngoài ra, đập bọn Quả Bóng cũng giúp tôi xả giận đi đáng kể.
“Chờ một chút!”
“Cái gì nữa đây?”
Tôi vừa mới bắt đầu đi về cổng thành phố thì nghe lão già gọi lại. Khi tôi quay lại, lão ném một cái túi nhỏ cho tôi.
“Ngươi mặc bộ đồ đó trông thật dị hợm. Nên cái này coi như món quà tiễn biệt.”
Bên trong túi là một cái áo choàng hơi bẩn và một bộ đồ bằng vải gai.
“... Tất cả bao nhiêu?”
“5 CC. Hàng thanh lý mà thôi.”
“... Biết rồi. Tôi chắc chắn sẽ trả đủ!”
Tôi đang rất lo lắng về tình trạng ‘diện đồ lót dạo phố’ nên chẳng có lý do gì để tôi từ chối.
“Tốt nhất tên nhóc nhà ngươi phải còn sống mà quay lại đó. Vì ta chỉ tin vào đồng tiền thôi.”
“Được rồi, được rồi!”
Sau khi mặc vào bộ đồ mới, tôi hướng về vùng Thảo nguyên để săn lũ Quả Bóng.
“Hây a! Hây a! Hây a! Hây a! Hây a!”
Dù cho vẫn mất đến 5 phút để tiêu diệt một con Bóng, nhưng tôi không bị chút tổn thương nào hết ngay cả khi chúng tấn công tôi thế nào chăng nữa. Nên việc này cũng khá dễ dàng. Tôi dành cả ngày đánh lũ Quả Bóng để xả giận, và thu thập được một lượng khá nhiều mảnh vỡ quả bóng.
Lv Up!
Bạn đã lên Lv 2
Mở khóa Khiên Nhỏ Cam và Khiên Nhỏ Vàng!
Tôi cũng đã chuẩn bị và thử nghiệm vài thứ. Mãi cho đến tối, tôi mới nhận ra mình đói cồn cào, nên tôi đành miễn cưỡng quay về thành phố để đi tìm người thương buôn chuyên mua bán mớ vật liệu từ ma thú này. Ngay khi trông thấy tôi, gã thương buôn mập ngồi sau quầy nở một nụ cười cợt nhả đầy gian ý. Chắc chắn hắn ta đang có ý ‘chém’ tôi đây. [1]
Đứng trước tôi là một người khách khác đang bận bán các loại vật liệu khác nhau.
“Hmm... Được rồi... Vậy 1 đồng CC cho mỗi 2 mảnh vụn bóng nhé?”
Tên thương nhân chỉ vào mớ mảnh vụn bóng nằm trên quầy và định giá. Vậy tỉ giá là nửa đồng CC cho mỗi mảnh vụn à?
“Chấp nhận!”
“Cám ơn rất nhiều!”
Người khách kia quay người rời đi, kế tiếp đến lượt của tôi.
“Này, tôi mang theo một ít vật liệu từ ma thú đến bán đây.”
“Hoan nghênh. Hoan nghênh”
Hắn ta cho rằng tôi chẳng hề nghe thấy tiếng cười ‘hắc hắc’ đầy tham lam kia sao?
“A. Vâng! Mảnh vụn Quả Bóng ư? Tôi có thể đề nghị mức giá... 1 đồng CC cho mỗi 10 mảnh nhé? Ngài thấy sao?”
Chỉ 1/5 giá tiền? ‘Chém’ gì mà ghê vậy!
“Chẳng phải ông vừa mua của người kia với giá cao hơn hẳn sao?”
“Có chuyện đó sao? Sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy?”
Nếu mọi sự cứ tiếp diễn thế này, thể nào hắn cũng sẽ chống chế với lý do “Chỉ là việc kinh doanh thôi mà!” Hoặc thứ gì đó na ná vậy.
“Hừm! Được rồi!”
Tôi túm cổ áo tên lái buôn và kéo hắn về phía tôi. [2]
“Ơ! Ngươi, ngươi đang làm...?”
“Sao ngươi không tiện thể mua thứ này luôn nhỉ? Hàng tươi sống đó!”
*Phập*
Một con Bóng Cam phát ra tiếng gầm gừ và ‘đớp’ vào mặt tên lái buôn.
“Á Á Á...”
Sau một lúc để hắn đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tôi gỡ con Quả Bóng ra và đá hắn một phát.
“Thế nào? Ta kéo ngươi ra rìa thành phố và ‘tiến hành công việc kinh doanh’ nhé? Còn nhiều ‘sản phẩm’ tồn kho mà ta rất muốn cho ngươi xem đấy.”
Tôi vén áo choàng lên cho hắn thấy 5 con Quả Bóng khác tôi đã giấu.
Tôi đã nghĩ về chuyện này từ lúc còn ở trên Thảo nguyên lận. Do chúng có cắn tôi thế nào đi nữa cũng chẳng gây ra tí tốn thương nào nên tôi đã nghĩ tại sao không để chúng cắn nhỉ. Sau đó, tôi luôn có thể lôi chúng ra và cho chúng ‘xực’ bất cứ ai, bất cứ khi nào tôi thích. Đó quả là một ý tưởng xuất sắc! Và rất hiệu quả trong thương lượng nữa!
Dù sao thì do điểm tấn công của tôi cực thấp, nên tôi chẳng thể nào trực tiếp dùng sức mình để dọa nạt ai. Và sẽ chẳng có ai sợ tôi cả.
Ắt hẳn tên lái buôn này cũng đã nghĩ thế. Tuy vậy, với phương pháp đặc biệt này, hắn ta rất có thể sẽ bị những con Quả Bóng nuốt sống lắm.
“Ta không ép ngươi phải giao nộp hết tiền cho ta hay mua lại với giá cao. Cái ta cần là nhà ngươi ra giá hợp lý, nếu không thì mọi sự sẽ ‘rối’ lên đấy!”
“Ngươi cho rằng làm vậy, quốc gia lại...”
“Buôn bán cho công bằng!... Ngươi có thể đoán xem kết cục sẽ như thế nào nếu người ta biết rằng có một tên thương nhân chuyên ‘chém giá’ một du hành giả không nhỉ?”
Đúng thế! Với một thương nhân như tên này, thanh danh là tất cả. Nếu hắn giở trò này ra với các du hành giả khác, hắn chắc hẳn sẽ bị ‘nện’ và mất khách hàng ngay lập tức.
“Ực” Dù ánh mắt hắn hiện rõ oán giận với tôi, cuối cùng hắn cũng rụt vai từ bỏ. “... Hiểu rồi!”
“Giờ, nếu ngươi chịu từ bỏ chiến lược ép giá và trở thành khách quen của ta, ta sẽ sẵn sàng chấp nhận giá thấp hơn giá thị trường.”
“Nói trắng ra, thực lòng ta rất muốn từ chối cái lời đề nghị đó và không bao giờ phải gặp lại nhà ngươi nữa. Tuy vậy... Hàng hóa là vô tội. Nên ta sẽ mua chúng.”
Kết quả là tên thương nhân hoàn toàn thảm hại mua mớ mảnh vụn Quả Bóng của tôi với giá thấp hơn giá thị trường một chút.
“Ờ, và nhớ nói lại với những ai ngươi biết về chuyện xảy ra hôm nay luôn. Ta muốn mọi thương nhân trong thành phố này biết rằng đùa giỡn với ta là sẽ biến thành đồ ăn cho lũ Quả Bóng đó!”
“Được rồi. Được rồi. Bất cứ điều gì ngươi muốn. Tên khốn!”
Sau khi bỏ túi số tiền kiếm được trong ngày, tôi đi thẳng đến cửa tiệm vũ khí để trả lại số tiền cho bộ đồ và cái áo choàng, sau đó đi ăn tối ở một nhà hàng rẻ tiền. Nhưng, chẳng biết vì lý do gì, tôi chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì từ thức ăn. Tôi đã nghĩ rằng chỉ là trò đùa của ai đó, nhưng có vẻ như là vị giác của tôi có vấn đề gì rồi.
Tìm phòng ngủ trọ ở nhà nghỉ? Trên người tôi làm gì còn lại bao nhiêu tiền nên tôi sẽ ngủ ngoài Thảo Nguyên. Mà lũ Quả Bóng chẳng làm gì được tôi nên việc đó cũng chẳng phải là vấn đề.
À thì, sáng hôm sau thức dậy, tôi nhận ra mình đang bị một núi những con Quả Bóng cắn chặt chẳng chịu nhả ra, nhưng việc đập cho chúng nổ hóa ra lại là một cách thư giãn tốt nhằm bắt đầu một ngày mới. Thêm nữa, càng nhiều ma thú bị giết, tôi càng gom được nhiều tiền!
Tuy vậy, tôi cần phải tìm một cách khác để kiếm tiền mà bớt phải liều mình chiến đấu vì sự sống như thế này. Nhưng trước hết, tôi cần phải tìm thứ gì đó khác để bán ngoài mớ mảnh vụn bóng này. Đó là những cây thảo dược mọc trên Thảo nguyên!
Tôi tìm đến một người bán dược phẩm nào đó, ghi nhớ lại hình dạng của các loài thảo dược, sau đó ra Thảo nguyên tìm những loại cây cỏ trông na ná như vậy.
Khi tôi thử nhặt lên môt cây, chiếc Khiên của tôi phản ứng lại, và thế là tôi cho hấp thụ cây thảo dược tôi vừa hái được.
Khiên Lá đã được mở khóa
Điều đó nhắc tôi nhớ rằng tôi đã quên không kiểm tra quyển Sách Vũ Khí kể từ khi tôi lên Lv. Tôi nhanh chóng lấy nó ra và xác định xem tôi có gì rồi.
Khiên Nhỏ
Equipment Bonus: Defend +3 <Đã thành thạo>
Khiên Nhỏ Cam
Equipment Bonus: Defend +2
Khiên Nhỏ Vàng
Equipment Bonus: Defend +2
Khiên Lá
Equipment Bonus: Kỹ năng Thu thập 1
Tôi nhấn xác nhận để mở màn hình Trợ Giúp.
Chuyển Hóa Vũ khí và Độ Thành Thạo
Chuyển Hóa Vũ khí ám chỉ việc Vũ khí Huyền thoại của bạn có khả năng chuyển đổi hình dạng.
Để kích hoạt, bạn chỉ cần đặt tay lên trên vũ khí, và hướng suy nghĩ về tên của món vũ khí bạn muốn chuyển hóa thành.
Sử dụng vũ khí sẽ làm tăng điểm cho Độ Thành Thạo, một khi đã hoàn toàn thành thạo thì bạn sẽ được hưởng điểm thưởng vĩnh viễn.
Equipment Bonus (Điểm Cộng Trang Bị)
Điểm Cộng Trang Bị để chỉ những kỹ năng đặc biệt có được từ việc trang bị các loại vũ khí.
Ví dụ, khi một vũ khí với kỹ năng Air Strike Bash (Khí Trọng Kích) được trạng bị, có khả năng sử dụng kỹ năng Air Strike Bash.
Tương tự, một vũ khí có điểm cộng Attack +3, thì người dùng sẽ được +3 vào chỉ số tấn công.
Cơ bản mà nói, trang bị những loại vũ khí khác nhau sẽ cho tôi các kỹ năng khác nhau, và bằng cách sử dụng thành thạo, tôi sẽ có thể sử dụng các kỹ năng đó cả khi đã đổi sang vũ khí khác.
Còn về chuyện làm thế nào để tăng độ thành thạo của vũ khí, chắc hẳn không nằm ngoài việc “đánh nhiều kẻ địch trong khi trang bị vũ khí nào đó” rồi, chẳng phải vậy sao? Cái thế giới này thực tình là càng lúc càng giống game hơn rồi đó.
Dù tôi chẳng hứng thú gì đến việc phải chiến đấu nhiều hơn, Equipment Bonus của Khiên Lá làm tôi tò mò.
“Kỹ năng Thu thập 1” à? Cái tên gợi lên cho tôi cái ý nghĩ rằng đây là một kỹ năng tang thêm hiệu quả thu thập dược thảo.
Giờ đây, tôi hoàn toàn nhẵn túi. Sự sống còn của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng thu được nguyên liệu tốt nhất với ít nỗ lực nhất, nên tôi không chần chừ chuyển sang Khiên Lá ngay. Một âm thanh *vút* truyền đến tai tôi, chiếc Khiên Nhỏ trên tay đã chuyển thành một cái Khiên màu xanh có hình dáng trông như một chiếc lá.
... Tuy vậy, điểm phòng thủ của tôi vẫn không hề tụt giảm. Ắt hẳn do cái Khiên Nhỏ vốn đã rất yếu rồi.
Tôi quyết định thử kỹ năng bằng cách hái một cây dược thảo mọc ngay trước mắt.
*phực*
*phực* một tiếng, cây thảo dược bị ngắt ngang thân. Tôi có nhìn thấy cây thảo dược sáng lên một chút, tôi thề đấy.
Kỹ năng Thu thập 1
Aello (Chất lượng: Thông thường -> Tốt)
Một loại dược thảo dùng làm thuốc mỡ.
Một khung cửa sổ hiện ra để thông báo tin tức. Ngạc nhiên thay! Kỹ năng này có hiệu quả tốt hơn là tôi nghĩ nhiều!
Sau đó, tôi dành hết ngày đi loanh quanh trên Thảo nguyên để thu thập dược thảo và nhét đầy túi như thể đó thực sự là nghề của tôi vậy. Tôi cũng chẳng biết có phải do việc thu thập ảnh hưởng hay là do đầy đã đủ thời gian không, nhưng tôi đã hoàn toàn thành thạo chiếc Khiên Lá! Nhân cơ hội đó, tôi tiếp tục thành thạo các biến thể màu sắc khác của series (chuỗi) Khiên Nhỏ.
Khi mọi thứ đã xong, tôi quay về thành phố để bán những loại vật liệu.
“Ô! Những món này có chất lượng tốt đấy! Cậu tìm chúng ở đâu vậy?”
“Ông không biết sao? Ở vùng Thảo nguyên ngoài thành phố ấy.”
“Thực sự có các món hàng chất lượng tốt như vậy ngoài đó sao?... Có hơi khó tin đấy!”
Tôi tán gẫu với người thương nhân trong lúc ông ta hoàn tất giao dịch. Kết quả là tôi hiện có 1 đồng SC và 50 đồng CC. Một kỷ lục thu nhập mới! Tôi quyết định đi đến quán rượu để ăn mừng thành quả.
Nói thêm là, có nhiều người chủ động bắt chuyện với tôi và nói họ muốn trở thành người đồng hành của tôi, nhưng trông họ chẳng ai có vẻ đáng tin.
... Kể từ ngày đó, bất kỳ món ăn nào cũng đều tẻ nhạt và vô vị. Mỗi lần cắn thức ăn đều nhắc cho tôi biết vị giác của tôi có vấn đề thật rồi.
“Này, Khiên Hiệp Sĩ, sao ngài không lập nhóm với tôi nhỉ?”
Ai đó gọi tôi một cách đầy khiêm nhường. Thực tâm, tôi rất muốn lờ hắn đi. Nhưng tôi trông cặp mắt hắn lại y như là của con khốn đó, càng nhìn tôi càng muốn tức điên lên.
“Hẳn rồi. Tại sao không nhỉ? Sao chúng ta không thảo luận về nội dung điều khoản trước nhỉ?”
“Ô kê.”
Chết tiệt! Tôi cần phải tính táo. Một tên như thế này sẽ ‘dính câu’ thôi nếu tôi biết lùi một bước.
“Đầu tiên, tiền sẽ được chia theo công trạng. Anh hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
“Không!”
Thực sự tôi rất muốn đấm một phát vào mặt hắn!
“Đó chính là cách để quyết định xem anh sẽ được chia bao nhiêu tiền. Ví dụ, nếu chúng ta kiếm được 100 đồng SC, do là người lãnh đạo, ta sẽ nhận ít nhất là 40% số đó, phần còn lại sẽ được chia theo cống hiến của anh. Nếu anh làm thật tốt, chúng ta sẽ chia đôi, trong khi nếu chỉ đứng đó mà ngó, anh sẽ chẳng nhận được tí gì. Lẽ dĩ nhiên, phần tiền thực tế anh nhận được sẽ tùy thuộc vào đánh giá của ta.”
“Cái quái gì đây???” Chẳng phải ý anh là muốn độc chiếm tất cả sao?”
“Nếu anh làm tốt phần việc của mình, đó sẽ chẳng là vấn đề gì, chẳng phải vậy sao? Giả dụ như anh thực tâm muốn vậy!”
“Rồi, sao cũng được. Tôi chấp nhận. Bây giờ chúng ta đi mua trang bị, được chứ?”
“... Muốn thì tự dùng tiền túi của mình mà mua. Đó không phải nghĩa vụ của ta.”
“Chậc!!”
Chắc hẳn các món trang bị mới là mục đích thực sự của hắn. Một khi đã có rồi, hắn chắc hẳn sẽ cướp luôn của tôi và đào tẩu đến nơi nào đó. Thực sự, hắn chẳng khác gì con khốn đó!
“Ô. Quên đi! Nhanh nôn tiền giao ra đây!”
Tôi nắm lấy một con Quả Bóng đang nhe hàm răng ra và hướng về mặt hắn mà nhét tới.
“Hả?? Con Quả Bóng này làm quái gì ở đây vậy?”
*xực*
“AAAA... Đau chết ta rồi!”
Cả quán rượu ầm ĩ, rối loạn cả lên bởi con Quả Bóng, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi gỡ con Bóng khỏi mặt hắn, để lại tiền cho bữa ăn rồi bước ra khỏi quán. Chẳng có lấy một ai trung thực trong cái thế giới này sao? Cứ như thể toàn bộ những kẻ ở cái thế giới này cũng đều chỉ nghĩ đến việc cướp đoạt, kiếm lợi từ người khác.
Thế là, tôi dần dần tích lũy thêm tiền, trong khi những tình huống tương tự cứ tiếp diễn hết ngày này đến ngày khác. Và trước khi tôi kịp nhận ra, 2 tuần đã trôi qua.
Chú Thích
[1]Trong buôn bán mà nhắc tới từ ‘chém’, ắt hẳn bạn đọc hiểu ý gì rồi, phải không?
[2] Danh xưng thay đổi do anh MC không còn cảm thấy lịch sự nổi nữa nữa.
Dịch giả: “Tiến lên! Cho hắn 1 bài học đi!”
Biên: 1 damage! 1 damage! 1 damage!... =]]