Trong một gian phòng tốt tăm, u ám, không có một ánh đèn. Một người đàn ông với khí chất nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, phong thái lãnh đạm, khắp người toả ra hàn khí lạnh lẽo, làm cho người khác không rét mà run ngồi trên ghế bành, quét ánh mắt sắc sảo của mình qua hai người đối diện, ông ta lên tiếng:
- Lâm Nhược Băng? Chăm sóc nó cho tốt vào! _ Giọng nói khàn khàn hơi khó nghe cất lên.
- Vâng _ Hai người đối diện làm động tác cung kính rồi lui đi.
Khoé miệng hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn Lâm Nhược Băng trong tấm hình.
----------------------------------------------------------------------
Hôm qua sau khi nghe Liễu Nhạc dặn, Lâm Nhược Băng liền đi ngủ sớm và không quên bật báo thức.
" Reng....reng.....reng.....reng......."
- Trời ạ, im ngay dùm tao cái. _ Bàn tay nhỏ nhắn luồn ra khỏi chăn, cầm cái đồng hồ lên và....quăng xuống đất.
1s
2s
3s
- Chết rồi, chết rồi, hôm qua đã nói dậy sớm mà mình lại quên mất!! _ Kèm theo là hành động phóng vù vào nhà vệ sinh với " vận tốc ánh sáng ".
15p sau
Lâm Nhược Băng vận quần jean màu xanh đen được mài rách mấy chỗ kèm theo áo phông, cột tóc đuôi ngựa. Đơn điệu nhưng khá thoải mái, tuy vậy vẫn không dấu được vẻ nghịch ngợm và dễ thương của cô. Ngược lại còn tăng thêm phần cá tính, cô thích nhất chính là quần dài với áo phông, rất dễ cử động và đương nhiên..cô ghét mặc váy.
Cô chạy thật nhanh về hướng thang máy và đi xuống. Vừa xuống tới nơi, cô lại chạy ra sảnh nhưng khi đến cô lại không thấy ai cả. Kì lạ vậy?
* Bốp Bốp *
Hai tiếng vỗ tay vang lên kèm theo giọng nói mềm mại.
- Đến đúng giờ lắm, cô gái!
Cô quay về phía phát ra giọng nói. Xuất hiện trước mắt cô là hai cô gái có vẻ ngoài y chang nhau, chỉ khác là một cô nhìn lạnh lùng còn một cô nhìn hơi trẻ con. Đôi mắt sắc sảo, ngũ quan tinh tế, quả là hai mĩ nhân. Tuy vậy, vẫn là một cục phấn dày đặc trên mặt a!
- Các cô là ai? Nhạc Nhạc đâu? _ Cô dò hỏi, theo như nhỏ nói thì sáng nay có lệnh tập trung mà? Tại sao chỉ có mình cô với hai người đó?
- Liễu Nhạc? _ Hai cô gái đồng thanh
- Đúng đúng.
- Cô ta làm sao có ở đây được? Hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên của cô, mời đi theo tôi! _ Đồng thanh tập hai.
Lâm Nhược Băng không nói gì, lủi thủi đi theo hai cô gái đó. Nhìn vẻ mặt rất hung dữ a! Cô muốn đi cùng Nhạc Nhạc cơ mà.
Nhưng vẻ buồn tủi được đá văng ngay khi cô nhìn thấy phòng huấn luyện.
To quá, to quá đi!
Phòng huấn luyện rất rộng, gần bằng đại sảnh ở phía trước. Nhưng tại sao chỉ có tụi cô?
Cô tưởng nơi đây nhiều người lắm chứ, thật muốn xem người khác oánh nhau a!
- Cô chọn vũ khí gì tuy cô, lấy xong rồi thì ra đây! _ Cô gái có vẻ ngoài sắc sảo nói rồi chỉ tay về căn phòng nhỏ đối diện.
Từ nãy giờ cô không được nói gì nha! Nhìn mặt cô ta là hết muốn mở miệng rồi, cô có làm gì cô ta đâu mà cứ liếc người ta hoài.
Bộ trước giờ chưa thấy người đẹp hay sao vậy?
Lâm Nhược Băng lon ton chạy về phía căn phòng và nhanh chóng bị choáng ngợp.
Nhìn muốn lòi con mắt luôn, gì mà nhiều vũ khí dữ?
Có hẳn một giàn khu để đồ, nào là thuốc độc, phi tiêu, ám khí, côn, gậy, kiếm, dao, súng,.....vv.....
Nhưng mà.....cô có biết sử dụng đâu? Toàn đồ lạ hoắc lạ huơ không hà, nhỡ cô chỉa chỉa lung tung giết chết con người ta thì sao?
Nhắm mắt suy tư, cô nghĩ xem coi mình đã từng được học bất cứ thứ gì trong đây chưa.
Flash Back
- Con gái à, bây giờ ta sẽ dạy cho con cách sử dụng ám khí để phòng thân, con nhớ rèn luyện thật giỏi nghe chưa? ( chưa thấy ông cha nào dạy con mình sử dụng ám khí để phòng thân, bá đạo -.-) _ Ông Lâm Thiên Hàn nói rồi mở túi ám khí ra trước mặt cô.
- Cha à, có cha bảo vệ con còn sợ gì nữa mà cần phòng thân hả cha? Chẳng lẽ cha không mãi mãi bên con sao? _ Giọng nói non nớt của một cô bé 15 tuổi vang lên.
- Không phải đâu con, chẳng qua con sẽ có lúc gặp hiểm nguy, phải tự bảo vệ bản thân mình con hiểu chưa?
- Dạ, cha dạy con đi cha. _ Cô cười tít mắt, lay lay cánh tay của ông.
End Flash Back
* Tách *
Một giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
" Cha ơi, bây giờ cha đã không thể bảo vệ con được nữa rồi, bây giờ con mới biết con cần cha biết bao nhiêu, con thương cha đến nhường nào!!! "
Nếu như lúc đó cô trân trọng tình cảm đó của cha thì tốt biết mấy.
Nếu như lúc đó cô nghe lời cha mẹ thì tốt rồi.
Nhưng cuộc đời đâu có nếu như.
Đúng là, khi mất đi rồi, cô mới biết trân trong những gì mình....từng có.
Không được! Cô phải mạnh mẽ lên, buồn cũng có được gì đâu.
Ánh mặt lóe lên vẻ kiên định chưa từng có, Lâm Nhược Băng lấy túi ám khí và bước ra ngoài.
- Xong rồi à? _ Lại một lần nữa hai cô gái đồng thanh, nhiều khi cô tưởng hai mà cứ như một ý!
- Bây giờ tôi phải làm gì nữa?
- Đánh nhau với tụi tôi. _ Cô gái nhìn hơi giống trẻ con nói, kèm theo là cái nháy mắt cực kỳ cute.
- Đán....đá....đánh....nhau...với mấy cô? _ Lâm Nhược Băng kinh ngạc hỏi
Gì cơ? Rõ ràng cô là người mới, còn cô ta đã làm quen và giỏi hơn cô gấp mấy lần.
Đùa sao? Rõ ràng nếu đánh cô không có cơ hội thắng mà.
Hơn nữa cô chỉ có một mình còn bên kia có tận " hai mình ". Kinh nghiệm cũng không có, thử hỏi thắng bằng cách nào đây?
- Đúng vậy, không cần biết cô đánh bằng cách thức hay vũ khí gì, chỉ cần tụi tôi ngã thì cô thắng! Hiểu luật chưa?
- Nhưng...nhưng.....
- Không nhưng nhị gì hết, lệnh của Tô Tô và Ánh Ánh này cô bắt buộc phải nghe! _ Hai cô gái đồng thanh nói.
Lâm Nhược Băng run lẩy bẩy nhìn Tô Tô và Ánh Ánh, hai cô gái này đã lấy " đồ nghề " của mình ra từ lúc nào.
Roi điện ư? Dính một phát là cô lên giường luôn á!
Sao mà chơi ác thế không biết, hiện tượng này gọi là ma cũ bắt nạt ma mới rồi.
- Ready? Go! _ Ánh Ánh nhí nhảnh nói và quất roi về phía cô.
Cuộc chiến đã bắt đầu.
Sau khi Ánh Ánh quất roi vào cô cô đã nhanh chóng né được nhưng lại bị quất ngay sau lưng làm cô ngã xuống một cách đau đớn. Chưa dừng lại đó, Tô Tô quấn chặt người cô bằng roi điện rồi quăng về phía bức tường làm lưng của Lâm Nhược Băng đụng vào tường đau nhói. Ánh Ánh thấy vậy nhếch miệng cười, lấy roi quất không ngừng vào cô.
Lâm Nhược Băng hộc ra một ngụm máu tươi đỏ chói. Khắp người đầy rẫy vết thương nhìn rất kinh dị.
Hay lắm! Đánh lén à? Ám khí của cô đâu dùng để chơi?
Cô nhủ thầm rồi đứng dậy, lộn một vòng đá vào mặt Ánh Ánh làm cô ta nằm " sải lai " dưới đất, sau đó Lâm Nhược Băng quay về phía Tô Tô, trừng cô ta bằng ánh mắt đầy giận dữ làm cô ta ngây người một lúc, thừa lúc đó, cô quăng một cụm ám khí vào hai chân cô ta làm Tô Tô không tài nào đứng lên được.
Hai cô gái tưởng chừng vô cùng mạnh và ăn ý nhau lại thua một cô gái mới gia nhập. Điều này có phải là một sự nhục nhã lớn?
Tô Tô và Ánh Ánh vừa gục cũng chính là lúc Lâm Nhược Băng xỉu ngay trên nền đất.
Trong bóng tối, một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện.
------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống.
Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống.
Không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có
Cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta.